Dù sao đều đã là quá khứ nên cũng không có gì không thể nói. Hơn nữa, Ông cụ Khổng cũng là trưởng bối của Khổng Hi. Mà hắn muốn ‘bắt cóc’ Khổng Hi, vậy dĩ nhiên phải ứng phó với trưởng bối của cô ấy, khiến cho trưởng bối cô ấy hài lòng mới tốt. Nếu không thì chẳng phải là làm cho gia đình người ta trở nên mâu thuẫn hay sao?
Ông cụ Khổng ghi nhớ tên cổ phiếu trong đầu, ngẫm một chút cũng coi như hiểu rõ thao tác yêu nghiệt của Triệu Dật.
Khó trách Triệu Dật lại kiêu ngạo như vậy. Tính cả cổ phần tập đoàn Thiên Hà trong tay, lượng tài sản của hắn ít nhất phải lên đến tám tỷ. Khó trách Triệu Dật nói tiền của hắn so với mình cũng không ít hơn bao nhiêu…
Trong lòng Ông cụ Khổng không khỏi sinh ra cảm giác Trường Giang sóng sau cao hơn sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát bùi ngùi.
Đúng là già rồi!
Sau một lúc trò chuyện, Ông cụ Khổng cuối cùng cũng ngừng nói, ông vô cùng hài lòng đối với Triệu Dật.
Hôm nay ông đã hồi phục không ít, có thể ăn uống bình thường. Cho nên Khổng Hi đã bảo hộ lý đi gọi một chút đồ ăn sau đó mọi người cùng nhau ăn trong bệnh viện.
Lúc ăn cơm, ông cụ Khổng ăn ở bàn nhỏ trên giường còn Triệu Dật và Khổng Hi ăn ở bàn nhỏ bên cạnh.
Triệu Dật ăn một cách nhanh chóng, cũng không gọi là ăn như hổ đói nhưng lại rất nhanh gọn lẹ. Nhưng khi gắp thức ăn, hắn lại cẩn thận gặp thịt nạc cho Khổng Hi mà cô thì sẽ đem thịt mỡ gắp vào trong bát của hắn.
Hai người cứ như vậy mà gắp thức ăn cho nhau, ngược lại còn nếm ra vài phần tương nhu dĩ mạt.
(Tương nhu dĩ mạt: Nương tựa vào nhau. Là một thành ngữ nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang tử có nghĩa là lúc hoạn nạn thì giúp đỡ nhau.)
Ông cụ Khổng nhìn một màn như vậy càng công nhận Triệu Dật thêm mấy phần.
Ăn uống xong, Ông cụ Khổng lại nằm xuống nghỉ ngơi còn Khổng Hi thì kéo Triệu Dật ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm.
“Hồi nãy sao anh nói chuyện thẳng thắn như vậy, ngày bình thường cũng không có như thế…”
Đối mặt với nghi hoặc của Khổng Hi, Triệu Dật cười tủm tỉm nói: “Là cố ý đó, không phải là vì sợ ông nội em ngăn cản em qua lại với anh sao, cho nên anh chụp cho ông ấy một cái mũ lớn trước. Do em nói ông ấy là người ngay thẳng, vậy nên khi ông biết mình nợ một ân tình lớn mà không thể trả, tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản chúng ta quen nhau.”
Khổng Hi hừ một tiếng: “Tâm tư nhỏ của anh nhiều quá nhỉ!”
Triệu Dật nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Khổng Hi: “Cái này rất cần thiết! Vì tương lai của chúng ta, anh cũng không ngại dùng mấy cái tâm tư nhỏ này. Dù sao nó cũng không tổn hại đến lợi ích của ai, hơn nữa em cũng xem đi, hiệu quả của nó rất rõ ràng mà.”
Hiệu quả rất rõ ràng?
Khóe miệng Khổng Hi nhếch lên vài phần, mặc cho Triệu Dật nắm tay đi dạo trong bệnh viện: “Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?”
Triệu Dật cười nói: “Có lẽ là ba bốn ngày, sau đó anh muốn đến Thượng Hải một chuyến, bên đó có mấy việc cần bàn bạc với bằng hữu một chút.”
Trong mắt Khổng Hi thoáng hiện lên vài phần mất mát, nhưng nó rất nhanh đã bị cô che giấu.
Cô yêu đương với Triệu Dật, nhưng một người ở Giang Châu một người ở Thiên Phủ, đã định sẵn là phải yêu xa. Huống chi hắn vẫn còn là sinh viên, cũng không thể không lên lớp?
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy có chút không nỡ để Triệu Dật đi rồi?
Còn chưa đi đã cảm thấy nhớ nhung rồi?
Hai ngày tiếp theo, Triệu Dật mỗi ngày đều đến bệnh viện một lần để xem ông cụ Khổng khôi phục như thế nào, tất nhiên quan trọng hơn là đến gặp Khổng Hi.
Đại mỹ nữ như Khổng Hi, từng nụ cười, từng cái nhíu mày hay từng hành động và lời nói đều tràn đầy sức quyến rũ, khiến cho người ta khó lòng mà thoát khỏi.
Nếu không phải do chuyện ông nội cô ấy bệnh nặng, triệt để đánh thủng trái tim của Khổng Hi thì mình muốn được cô ấy chú ý cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bệnh tình của ông cụ ngày càng tốt hơn cho nên tâm tình của Khổng Hi cũng ngày càng tốt hơn. Dung nhan vốn uể oải tiều tụy, bây giờ vì tinh thần được nghỉ ngơi thoải mái mà một lần nữa khôi phục.
Mỗi ngày Triệu Dật đều ăn tối cùng với Khổng Hi. Bởi vì thân thể ông cô đã chuyển biến rõ ràng nên Khổng Hi cũng không túc trực ban đêm nữa mà về nhà ngủ.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Khổng Hi ngồi lên ghế phụ của xe Triệu Dật, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác động tâm, đối với Triệu Dật độ hảo cảm lần thứ hai lại vọt tăng.
Về phần xe của Khổng Hi, đương nhiên là tài xế lái đi.
Người yêu đưa về nhà và một mình lái xe về nhà, cảm giác này có thể giống nhau sao?
“Nếu không, vào ngồi một lát?”
Triệu Dật cười nói: “Được, vào tham quan một chút!”
Triệu Dật theo Khổng Hi vào biệt thự nhà họ Khổng, Khổng Hi tự mình pha một chén trà cho Triệu Dật.
Triệu Dật đánh giá biệt thự: “Biệt thự lớn như vậy nhưng chỉ có em và ông nội ở đây, đúng là có chút trống trải.”
Khổng Hi cười nói: “Đúng vậy, nhưng em và ông nội từ nhỏ nương tựa vào nhau coi như đã thành thói quen, còn có dì Tống, ngay từ khi em còn nhỏ bà ấy đã coi em như là con gái ruột mà chăm sóc rồi.”
Khổng Hi hỏi: “Bây giờ anh đang làm công ty đầu tư, như vậy thì còn có tinh lực để đến trường không?”