Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Nếu không cần tiền cũng không cần ân tình, vậy khẳng định là hướng về phía cháu gái mình.  

             “Tiểu Triệu, cháu thích tiểu Hi sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như không thích, ông cảm thấy cháu sẽ lấy một viên thần dược đi cứu mạng ông của cô ấy sao? Cháu cũng không có trái tim nhân hậu đến vậy.”  

             Khổng Hi đứng bên cạnh mặt ửng  đỏ, cô đưa tay chọc chọc vào thắt lưng Triệu Dật nhắc nhở hắn nói chuyện ý tứ một chút.  

             Triệu Dật quay đầu nhìn Khổng Hi, hắn mỉm cười khiến cô càng thêm ngượng ngùng.  

             Ông cụ Khổng nhìn một màn này, nhất thời đã biết trái tim của cháu gái mình cũng đã bị cướp đi, dĩ nhiên nguyên do lớn nhất cũng là vì mình. Nếu không phải vì mình thì chắc chắn không có khả năng nhanh như vậy. Suy cho cùng cậu nhóc này cũng chỉ là một thanh niên mới mười chín tuổi, là một sinh viên năm nhất, còn nhỏ hơn bảy tuổi so với cháu gái của ông ấy.  

             Khổng lão gia tử hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn còn có vài lời muốn nói: “Tiểu Triệu, nếu cháu thích tiểu Hi ông cũng không phản đối. Nếu hai người muốn yêu đương, chỉ cần tiểu Hi thích cháu thì ông cũng không cấm cản, nhưng nếu bởi vì cháu cứu ông mà tiểu Hi mới đồng ý ở cùng với cháu thì…”  

             Ông cụ Khổng còn chưa nói hết câu, Khổng Hi đã vội vàng ngắt lời ông: “Ông nội, tuy rằng quả thật có vì nguyên do này thế nhưng nó cũng chỉ là một phần. Cháu và anh ấy có quen biết, cũng đã nói chuyện vài lần. Anh ấy thực sự không hề tệ, ít nhất cháu chưa từng thấy qua có ai ưu tú hơn anh ấy. Chỉ là qua lần này anh ấy đã chứng minh tâm ý của mình với cháu, cháu chỉ tiếp nhận mà thôi.”  

             Anh mắt ông cụ Khổng dừng trên người cháu gái, ông khẽ thở dài: “Nhưng cậu ta mới chỉ mười chín tuổi, chờ đến lúc cậu ta hai sáu tuổi thì cháu cũng đã ba mươi mấy…”  

             Sắc mặt Khổng Hi tái nhợt, đây quả thật là một vấn đề.  

             Triệu Dật mỉm cười: “Ông à, kém mấy tuổi mà thôi! Hôm nay thoạt nhìn rất nhiều nhưng hai mươi năm nữa, cháu ba mươi chín cô ấy bốn mươi sáu. Lại hai mươi năm nữa, cháu năm mươi chín cô ấy sáu mươi sáu, đâu phải là chênh lệch quá lớn. Hơn nữa chị Hi xinh đẹp như vậy, có mị lực như vậy, đừng nói là ba mươi mấy cho dù là bốn năm mươi cũng tràn ngập mị lực. Ông à, sao ông lại chẳng có một chút tự tin về cháu gái mình vậy!”  

             Khổng Hi nghe được Triệu Dật khen cô xinh đẹp, có mị lực, tâm trạng mất mát vừa rồi cũng trở nên tốt đẹp, ánh mắt cô nhìn Triệu Dật cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.  

             Hai mươi năm của Triệu Dật, hai mươi năm trong câu nói, đã chạm sâu vào trái tim cô…  

             Triệu Dật cười bổ sung: “Cháu có thể tích lũy được nhiều của cải trong thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn ông sẽ không cho rằng cháu còn non nớt chưa trưởng thành đấy chứ. Cháu nghĩ con người thấu hiểu và trao đổi với nhau bằng tâm hồn, sự khác biệt về thân thể hoàn toàn không phải là vấn đề…”  

             Khi ông cụ Khổng nhìn vào ánh mắt của cháu gái mình thì ông đã biết được trái tim của cô đã bị Triệu Dật bắt được.  

             Ông khẽ thở dài từ bỏ khuyên bảo.  

             Tuy rằng còn muốn thảo luận thêm với Triệu Dật về tương lai, nhưng dù sao cũng mới lần đầu gặp mặt. Quên đi, lần sau có cơ hội rồi lại nói.  

             Cháu gái tìm một người bạn trai có bản lĩnh như vậy cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất hắn có tiền như thế cũng sẽ không nghĩ đến việc hãm hại cháu gái mình.  

             “Nghe nói cháu học ở Giang Châu, công ty của cháu cũng ở Giang Châu sao, sau này cũng định phát triển ở Giang Châu à?”  

             Triệu Dật cười nói: “Tạm thời như vậy, công ty cháu làm về đầu tư, bất cứ cái gì có thể kiếm ra tiền cháu đều có thể đầu tư, khắp nơi trên đất nước này cháu cũng có thể đầu tư. Hai ngày trước cháu còn bỏ ra hai triệu đầu tư vào một chuỗi cửa hàng mì, bỏ ra năm mươi triệu đầu tư vào một đội ngũ nghiên cứu và phát triển trí tuệ nhân tạo…?”  

             Khổng Hi mở to hai mắt: “Mở quán mì và nghiên cứu phát triển trí tuệ nhân tạo, khoảng cách này cũng quá lớn.”  

             Triệu Dật trả lời một cách thở ơ: “Cho dù khoảng cách lớn như vậy nhưng không phải mọi người đều kiếm được tiền sao? Cũng không có gì khác biệt lắm.”  

             Ông cụ Khổng cũng không ỷ vào tuổi tác của mình mà đánh giá Triệu Dật. Cậu ta có thể  dùng tiền với quy mô lớn như vậy cũng đủ để thấy rõ được năng lực của hắn, cậu ta tự có cách phán đoán của mình.  

             Ông cụ Khổng đột nhiên hỏi: “Cháu định vay 4 tỷ, vậy 4 tỷ kia cháu định đem đi đầu tư hay sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên là đầu tư rồi! Tháng tư cháu có một hạng mục phải dùng không ít tiền, cho nên nhân lúc còn một chút thời gian tranh thủ kiếm thêm một khoản tiền trên sàn chứng khoán, tăng chút đạn dược.”  

             Ông cụ Khổng tiếp tục hỏi: “Chiến tích như thế nào?”  

             Triệu Dật cười, hời hợt nói: “Cũng ổn, gần đây có thao tác một đợt sóng cổ phiếu Mỹ, kiếm được hơn hai tỷ. Trước mắt trong tay cháu có gần bảy tỷ, có lẽ cũng đủ dùng rồi.”  

             Ông cụ Khổng và Khổng Hi đều kinh hãi.  

             “Hơn hai tỷ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, bắt đầu từ đầu tháng, đầu tư ba trăm triệu sau ba ngày thu được lợi nhuận 85%.”  

             Ba ngày thu được 85% lợi nhuận!  

             Cậu là thần chứng khoán chuyển thế sao!  

             Ông cụ Khổng hỏi theo bản năng: “Cái cổ phiếu Mỹ mà cậu đang thao tác là gì?”  

             “Công ty dược phẩm Abbvie.”

Advertisement
';
Advertisement