Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 550: Thử thách của khoa luật  

             Rất nhanh tiết thứ hai đã bắt đầu, Liễu Vũ Phi không trở về vị trí trước đó mà ngồi cạnh Triệu Dật, còn cầm một quyển sách cho Triệu Dật. Nếu không trước mặt trống rỗng như thế, có một số giáo viên sẽ không quản, nhưng cũng có giáo viên sẽ nói.  

             Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi vừa học, vừa dùng điện thoại di động nói chuyện phiếm, dù sao như vậy sẽ không gây ra âm thanh ảnh hưởng đến người khác.  

             Nhưng mặc dù vậy, hai người mắt đi mày lại dáng vẻ tươi cười vẫn rơi vào mắt thầy giáo trên bục giảng.  

             Không có biện pháp, ai bảo Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi hai người nam thanh nữ tú quá bắt mắt cơ chứ.  

             Giáo viên trung niên đeo kính quay lại nói: "Bạn nam phía sau, là bạn nam mặc đồ đen phân tích cho tôi ví dụ này."  

             Triệu Dật đang cùng Liễu Vũ Phi tán gẫu trên trời dưới đất, bỗng nhiên cảm giác rất nhiều người nhìn chăm chú vào mình, lập tức sợ hãi cả kinh. Ngẩng đầu thì nhìn thấy giáo viên trung niên đang chỉ vào mình: "Đúng, chính là cậu đó, cậu lên phân tích một chút đi. ”  

             Hả?  

             Triệu Dật nhanh chóng nhét tay vào ngăn kéo. Sau đó đứng dậy trong lòng cười khổ, đây xem như là diễn ân ái nên sẽ chết nhanh hay sao?  

             Giáo viên cũng không vừa mắt mình sao?  

             Giáo viên trung niên nhìn chằm chằm Triệu Dật, thần thái thoải mái nói: "Cậu nghe cho kỹ, Trương Tam ở phòng nghỉ bến xe nghỉ ngơi nhưng lúc đó điện thoại di động hết pin. Hắn đem điện thoại di động đặt ở chỗ sạc của trạm xăng, sau đó tự mình ngồi ở trên ghế bên cạnh cách mấy mét nhìn điện thoại di động sạc. Lúc này Lý Tứ đi tới, nhìn thấy điện thoại di động đang sạc thì xông lên rút điện thoại xuống rồi bỏ chạy. Trương Tam lập tức bắt đầu đuổi theo Lý Tứ nhưng không đuổi kịp, về sau Lý Tứ bị bắt... Như vậy xin hỏi, hành vi của Lý Tứ này là trộm cắp tài sản hay là cướp tài sản? ”  

             Tất cả học sinh cũng đều nghe giáo viên đưa ra đề tài, trong lúc nhất thời đều có chút sửng sốt.  

             Trộm cắp tài sản, hay cướp tài sản?  

             Cướp tài sản hình như không phải, dù sao không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, cũng không có bất kỳ thủ đoạn uy hiếp nào. Nhưng nếu nói là trộm tài sản thì rõ ràng hành vi này chính là quang minh chính đại ở dưới tầm mắt chủ nhân điện thoại mà cầm đi?  

             Nói thế nào cũng không đúng.  

             Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút sững sờ, ngay cả Liễu Vũ Phi bên cạnh ánh mắt cũng có chút mê mang, khuôn mặt nhỏ nhắn chột dạ khẽ cúi xuống.  

             Xong rồi.  

             Triệu Dật sắp bị mất mặt rồi.  

             Sớm biết vậy đã không nói chuyện phiếm với canh ấy.  

             Ánh mắt người trong phòng học đồng loạt rơi vào trên người Triệu Dật, không ít nam sinh trong ánh mắt toát ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.  

             Thật là hả hê!  

             Lần này hẳn sẽ rất mất mặt đi.  

             Ngồi xem tên này bị mất mặt!  

             Nằm ngoài tưởng tượng của mọi người là Triệu Dật không bối rối cũng không hề bất an, ngược lại còn bình tĩnh tươi cười.  

             Nếu như vấn đề này là trước kia thì đúng là hôm nay mình phải độn thổ ở đây. Thế nhưng lần này đi Tam Á về còn lấy được kỹ năng sở trường luật pháp, cho nên bây giờ mình cũng tính là một vị đại luật sư, thế thì vấn đề này làm sao có thể làm khó mình được?  

             Triệu Dật trả lời tự nhiên: "Hành vi của Lý Tứ được xem như trộm cắp tài sản.”  

             Ánh mắt thầy giáo trung niên bình tĩnh hỏi lại: "Nhưng Trương Tam nhìn thấy mà?”  

             Triệu Dật cười nói: "Trong hành vi của Lý Tứ không có quá trình trộm cắp, mà tính tới bây giờ cũng không có quy định tội trộm cắp thì nhất định phải hành động bí mật thì mới gọi là trộm cắp. Định nghĩa trộm cắp là quá trình tên trộm làm trái lại ý muốn của nạn nhân, lấy đồ của nạn nhân vào trong tay mình. Cho nên dù Trương Tam có để ý điện thoại di động của mình hay không thì Lý Tứ lấy điện thoại di động của Trương Tam chính là làm trái với ý muốn của Trương Tam, hắn cầm điện thoại di động trong tay và bỏ trốn. Vậy trường hợp này chỉ có thể gọi là trộm cắp.”  

             Ánh mắt thầy giáo trung niên hơi ngạc nhiên. Dù sao đây cũng chỉ là chương trình năm nhất đại học nên mọi người vẫn còn mơ hồ với pháp luật hình sự. Ông ra đề này muốn là muốn làm khó Triệu Dật một chút, mục đích là để nhắc nhở hắn nghe giảng cho nghiêm túc, không nên làm việc riêng. Thế nhưng lại không ngờ Triệu Dật lại có thể trả lời được, lại còn trả lời rất rõ ràng, rành mạch.  

             Ví dụ này rất đơn giản, nhưng thực ra rất nhiều người dù tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc đã trả lời được.  

             Thầy giáo trung niên đột nhiên thấy thích thú, thái độ dịu đi một chút, mỉm cười nói: "Trả lời không sai, vậy cậu phân tích thêm một vấn đề nữa nhé.”  

             Triệu Dật chỉ đành miễn cưỡng tuân theo, đây là để mắt tới mình sao?  

             Không cho mình ngồi xuống cho xong đi à?  

             Thầy giáo đã nói vậy rồi, tất nhiên Triệu Dật không thể nói không được, chỉ đành mở miệng nói: "Vâng, thầy có thể đọc câu hỏi ạ.”  

             Thầy giáo trung niên tiếp tục: "Nông dân họ Triệu trồng dưa hấu. Vào mùa dưa hấu chín luôn có người đến trộm dưa hấu của ông ta, vì thế người nông dân họ Triệu kia mới đi rao khắp thôn là ‘dưa hấu có bơm thuốc trừ sâu, ai ăn trộm dưa hấu mà trúng độc chết thì ông ta sẽ không chịu trách nhiệm’ . Nông dân họ Triệu chỉ nói dối để dọa mọi người đừng trộm dưa hấu nữa thôi, thực tế ông ta cũng không có bơm thuốc trừ sâu.”  

             …

Advertisement
';
Advertisement