Do các ngôi sao lớn, các doanh nhân thường lui tới nên tầng VIP ở Thiên Hạ Cư được bảo mật rất tốt, ngay cả thang máy lên mỗi tầng cũng tách riêng với thang máy thông thường. Mỗi một phòng VIP đều được sắp xếp một người phục vụ tận tâm, những gì khách hàng tận hưởng nơi này không chỉ là các món ăn ngon mà còn cả cách phục vụ.
Tạ Trì đầy cửa phòng, phục vụ bên ngoài lập tức quay đầu lại rồi lịch sự hỏi: “Chào anh Tạ, anh có cần gì không?”
Tạ Trì ngừng bước: “Tôi ra ngoài một lát, nếu tí nữa có người đến đây thì hãy bảo cô ta đợi tôi.”
“Vâng, thưa anh.” Phục vụ trả lời, sau đó lại lùi về cửa. Trần Giác đi theo sau Tạ Trì, lén nhìn bóng lưng của anh.
Trước đây tổng giám đốc chưa từng quan tâm đến chuyện liên quan đến cô Mạnh, bây giờ vừa nghe người ta bảo cô ăn cơm cùng với tổng giám đốc Lữ thì đã nóng lòng muốn đi xem tận mắt, thậm chí còn cho cô Tô leo cây.
Theo như anh ấy thấy không chỉ mỗi Mạnh Xán Nhiên bất ổn mà đến cả tổng giám đốc của họ cũng bất ổn nốt.
Lúc này, Tô Mộng Phàm bị cho leo cây bỗng thấy bóng dáng của Trần Giác và Tạ Trì xuất hiện chỗ khúc cua, thế là cô ta nhanh chóng đuổi theo: “Tổng giám đốc Tạ, trợ lý Trần, hai người đi đâu vậy?”
Tạ Trì nghe thấy giọng Tô Mộng Phàm bèn dừng bước, anh nhìn cô ta một lát rồi mới ra lệnh cho Trần Giác: “Anh dẫn Tô Mộng Phàm đến phòng chờ đi, tôi đi ra ngoài một lát rồi sẽ qua đó ngay.”
Trần Giác hơi đắn đo: “Sếp à, một mình sếp đi gặp tổng giám đốc Lữ được không?”
“Anh ta thì làm gì được tôi?” Tạ Trì quẳng ra một câu rồi lại bước đi tiếp. Tô Mộng Phàm đi đến bên cạnh Trần Giác, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần xa của Tạ Trì, ngoan ngoãn không đuổi theo anh: “Tổng giám đốc Tạ có chuyện gì thế? Việc gấp lắm sao?”
“Cũng coi như hơi gấp.” Trần Giác không tiện kể lể chuyện riêng của tổng giám đốc với cô Mạnh khắp nơi, vì vậy chỉ trả lời cô ta cho có: “Cô Tô, chúng ta đi vào phòng riêng đời đi, có lẽ sếp sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ.”
Cô ta không hỏi gì hết, chỉ theo sát Trần Giác đi đến phòng riêng khiến anh ấy băn khoăn vô cùng. Trước đây Tô Mộng Phạm vẫn luôn ở nước ngoài để làm việc cho Tạ Trì, hôm nay mới quay về, đáng lẽ bữa cơm hôm nay diễn ra vừa vì chào đón cô ta và tiện thể nghe cô ta báo cáo tình hình công việc ở nước ngoài. Không ngờ cơm còn chưa kịp ăn, tổng giám đốc Tạ đã rời bàn tiệc trước.
Lúc này trong phòng riêng của Lữ Dũng, thức ăn đã được mang lên đầy đủ, Kim Mê ngồi cạnh anh ta, ngăn cản phục vụ đang định rót rượu cho mình: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với rượu, nhờ anh cho tôi một ly nước ép là được.”
Dường như phục vụ hơi khó xử, tất nhiên anh ấy muốn đổi một ly nước ép cho cô nhưng không biết tổng giám đốc Lữ bên cạnh có chịu hay không. Anh ấy nâng ly rượu lên, nhìn sang Lữ Dũng như đang hỏi ý kiến của anh ta thế nào.
Lữ Dũng hơi thay đổi sắc mặt khi Kim Mê nói mình không uống được rượu, sau đó bèn tỏ vẻ rộng lượng nói: “Không sao, nếu cô Mạnh không thể uống rượu thì cứ mang một ly nước ép lên cho cô ấy, chọn loại nước ép ngon nhất cho tôi.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Phục vụ đặt chai rượu xuống, ra ngoài lấy nước ép cho Kim mê.
Lữ Dũng nhìn Kim Mê, thoáng nở nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai, phong độ nhất: “Trông cô Mạnh ngoài đời còn đẹp hơn trên phim ảnh rất nhiều.”
Kim Mê thoáng cười nhạo trong lòng, ngoài mặt bèn cảm ơn anh ta.
“Hay là chúng ta ngồi gần lại để dễ trò chuyện hơn?” Lữ Dũng giả đò khách sáo nhưng bụng dạ đều viết rõ rành rạnh trên mặt.
Kim Mê ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, cô chỉ thoáng nhìn vào đùi phải của anh ta: “Không biết mỗi khi trái gió trở chời, đùi phải của sếp Lữ còn đau không nhỉ?”
Lữ Dũng sầm mặt, cái chân đang yên đang lành bỗng hơi đau đau: “Cô Mạnh hỏi vậy là có ý gì?”