Tiếng quấy khóc ầm ĩ của Tưởng Văn Kiệt vang ra từ trong ống nghe, giống như Tưởng Kỷ Minh cố ý để cô ấy nghe thấy. Triệu Nghệ Nam mấp máy môi, nói với người ở đầu dây bên kia: “Lúc tranh quyền nuôi thằng bé, anh hăng hái lắm cơ mà, bây giờ lại đau đầu rồi sao? Anh cho rằng chỉ cần để đứa bé ở đó là nó sẽ tự mình trưởng thành à? Đúng, tôi biết thằng bé sắp lên cấp hai cho nên anh và Tào Lệ Na muốn nắm bắt thời gian, nếu thực sự không dạy được thì mời thêm vài giáo viên dạy kèm nữa cho thằng bé đi. À, lúc trước Văn Kiệt đã có tiền án đuổi giáo viên đi, hai người các anh tự mình để mắt đến thằng bé nhiều hơn đi.”
Sau khi nói xong, Triệu Nghệ Nam cũng lập tức cúp điện thoại, Kim Mê ngồi đối diện nhìn cô ấy một lúc, thấy sắc mặt cô ấy dần dịu đi thì mới thử mở miệng hỏi dò: “Tưởng Kỷ Minh gọi điện thoại đến sao? Tưởng Văn Kiệt lại gây ra chuyện gì rồi à?”
Triệu Nghệ Nam cười một tiếng: “Cũng không phải là gây chuyện, chỉ là chuyện bình thường thôi.”
Trước đây đều là cô ấy đóng vai người xấu, Tưởng Kỷ Minh và Tào Lệ Na ở bên cạnh che chở, dĩ nhiên trẻ con sẽ thích hai người kia hơn. Hiện tại để chính bọn họ cảm nhận thử xem việc dạy dỗ Tưởng Văn Kiệt khó khăn như thế nào, khoan hãy nói, cảm giác này cũng rất hả dạ.
Kim Mê nhớ đến lần nhìn thấy Tưởng Văn Kiệt trong nhà Triệu Nghệ Nam, cô cảm thán: “Có lẽ cuộc sống hiện tại của Tưởng Kỷ Minh cũng không dễ chịu gì đâu.”
“Anh ta đáng bị như vậy.” Triệu Nghệ Nam không muốn nhắc đến người nhà trong thời gian làm việc, thế nên cô ấy thay đổi chủ đề: “Không nói đến anh ta nữa, để tôi nói cho cô biết lịch trình công việc trong mấy ngày sắp tới.”
Công việc hiện tại của Kim Mê không nhiều, lịch trình tiếp theo chủ yếu là đến đài truyền hình tham gia diễn tập, đến lúc đó phần này cũng sẽ được biên tập thành hình ảnh ngoài lề xuất hiện trong video hậu trường. Không thể không nói, ekip chương trình thật sự có thể nghĩ ra đủ kiểu chiêu trò để thu phí, móc túi người xem.
Ban ngày cô vẫn luôn ở trong phòng làm việc đọc kịch bản bộ phim cổ trang S+ mà Triệu Nghệ Nam nói, quả thực bộ phim này tốt hơn những bộ phim trước đây Vương Đông Ni đưa cho cô rất nhiều.
Buổi tối, Triệu Nghệ Nam đi cùng cô đến Thiên Hạ Cư, ở đây Lữ Dũng đã đặt trước một phòng riêng. Trên đường đến đó, cô lướt vòng bạn bè, phát hiện thế mà trợ lý Trần cũng đăng biểu tượng cảm xúc của cô!
Cô lưu biểu tượng cảm xúc vào điện thoại, sau đó gửi qua cho Tạ Trì. Tạ Trì chưa trả lời cô, Kim Mê cũng không để ý, dù sao tổng giám đốc Tạ cũng bận rộn cả ngày.
Sau khi đến Thiên Hạ Cư, Kim Mê đeo khẩu trang lên rồi xuống xe. Triệu Nghệ Nam đi đến bên cạnh cô, hỏi cô một câu: “Tửu lượng của cô như thế nào?”
“...” Kim Mê im lặng một lúc, mãi lúc sau mới mở miệng nói: “Trước đây không tệ nhưng bây giờ thì không còn tốt nữa.”
Khóe miệng Triệu Nghệ Nam giật giật: “Người khác toàn là càng uống càng tốt lên, sao cô lại thụt lùi thế?”
“... Có lẽ do tuổi tác tăng lên đấy.”
Triệu Nghệ Nam: “...”
Nếu như cô ấy nhớ không nhầm thì năm nay Mạnh Xán Nhiên mới hai ba tuổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi, vậy thì lát nữa cô đừng uống rượu, cứ cứng miệng bảo mình không biết uống là được.” Vốn dĩ Triệu Nghệ Nam lo Lữ Dũng sẽ ủ mưu gây rối, nếu trên bàn cơm mà uống say thì càng nguy hiểm hơn.
Kim Mê khẽ gật đầu, trả lời ừm một tiếng.
Nhân viên đón khách dẫn bọn họ đi thẳng đến cửa phòng riêng, người đó giơ tay lên gõ cửa một cái: “Tổng giám đốc Lữ, khách của anh đến rồi ạ.”
Lúc Kim Mê đi vào phòng thì đúng lúc bị Trần Giác đi ngang qua nhìn thấy. Mặc dù Kim Mê đeo khẩu trang nhưng anh ấy vẫn nhận ra cô. Trần Giác nhìn tên phòng riêng một lúc, sau khi quay trở lại phòng riêng của mình thì nói với Tạ Trì: “Tổng giám đốc Tạ, vừa nãy tôi nhìn thấy cô Mạnh.”
Tạ Trì đang xem một bảng báo cáo, nghe anh ấy nói vậy thì bàn tay đang lật giấy của anh hơi khựng lại: “Cô ấy ở cùng ai?”
“Tôi không nhìn thấy rõ nhưng phòng riêng mà cô ấy đi vào chắc hẳn do tổng giám đốc Lữ đặt.”
Tạ Trì cau mày: “Lư Dũng?”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay anh ta hẹn đạo diễn và nhà sản xuất đi ăn, có phải cô Mạnh cũng đi thảo luận chuyện này không?”
Tạ Trì không nói gì nhưng hàng lông mày lại càng cau lại rõ hơn. Tiếng tăm của Lữ Dũng trong giới cũng không tốt, Mạnh Xán Nhiên có biết anh ta là ai không mà lại dám đi ăn với anh ta?
“Đi xem xem.” Tạ Trì nói xong lập tức đứng lên đi ra ngoài.