Bá Chủ Là Tôi

Kim Mê bất ngờ che miệng mình lại, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ áy náy vì đã vạch trần nỗi đau của người khác: “Xin lỗi sếp Lữ, tôi cũng chỉ nghe người ta nói, lúc trước anh từng bị ba của mình đánh gãy chân đúng không? Hình như lý do là vì anh đã trêu chọc ngôi sao nữ nào đó thì phải?”

 

 

Bàn cơm lập tức im phăng phắc.

 

Gương mặt Lữ Dũng thoắt trắng thoắt xanh, thay đổi tận mấy lần. Anh ta nghiến răng nhìn Triệu Nghệ Nam bên cạnh Kim Mê: “Triệu Nghệ Nam, tại sao chuyện gì cô cũng oang oáng với người khác thế hả?”

 

Thật ra nguyên nhân anh ta nổi nóng với Triệu Nghệ Nam rất đơn giản, bởi vì ngôi sao nữ mà anh ta muốn trêu ghẹo năm đó là Kim Mê.

 

Không, hành vi của anh ta còn không được tính là trêu ghẹo cơ mà? Rõ ràng anh ta là người hâm mộ của Kim Mê nên mới muốn gần gũi cô hơn.

 

Triệu Nghệ Nam ngước lên nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, có điều cô ấy chưa kịp lên tiếng thì Kim Mê đã giải thích: “Tổng giám đốc Lữ hiểu lầm rồi, chuyện này không phải do chị Nam nói. Chẳng phải năm đó, chuyện anh bị đánh gãy chân và phải chống gậy tham gia tiệc tùng đã được bàn tán khắp trong giới rồi ư? Tôi cũng chỉ nghe được khi dự tiệc cùng với gia đình trong một dịp tình cờ. Hay là những dàn diễn viên trẻ trong giới đã tung tin đồn bậy bạ về anh đúng không?”

 

Tất cả những lời đó là do Kim Mê bịa ra, Lữ Dũng sợ ba của mình nhất, hơn nữa anh ta từng bị mọi người cười nhạo khoảng thời gian khá dài vì phải chống gậy dự tiệc. Có điều người trong giới không nhớ anh ta lâu đến vậy, một câu chuyện không thể cười mãi hai mươi năm.

 

Mục đích cô nói vậy, một là nhắc nhở Lữ Dũng rằng ba của anh ta vẫn chưa chết, nên cần phải sống khiêm tốn vào, mặt khác còn cho anh ta biết mình là người nhà họ Mạnh, phải suy nghĩ cho kỹ trước khi ra tay.

 

Những người trong giới đều là người thông minh, Lữ Dũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh ta biết Mạnh Xán Nhiên là người nhà họ Mạnh nhưng cũng biết nhà họ Mạnh không ủng hộ cô gia nhập làng giải trí, bằng không sẽ chỉ một vai phụ còn lọt vào tay người khác.

 

Nhà sản xuất cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên nâng ly rượu lên, định cụng ly với mọi người, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

 

Mọi người còn tưởng là phục vụ nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tạ Trì đang đứng trước cửa.

 

Kim Mê sững sờ, cô không ngờ sẽ gặp được anh ở chỗ này. Chẳng lẽ họ còn mời Tạ Trì tham dự buổi tiệc tối nay sao?

 

Những người khác cũng ngớ ra, chỉ có mỗi Tạ Trì bình tĩnh đứng yên tại chỗ, như không có gì cả: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”

 

Anh nói xong bèn giả vờ xoay người rời đi. Đúng như anh đoán, Lữ Dũng vừa thấy vậy đã vội vàng gọi anh lại: “Tổng giám đốc Tạ, xin dừng bước! Nếu cậu đã tới đây, chi bằng hãy tham gia bữa tiệc cùng mọi người nhé?”

 

Tạ Trì là người chèo chống nhà họ Tạ hiện giờ, nghe đồn thủ đoạn của anh tàn nhẫn, quyết đoán, được bà cụ Tạ yêu thích vô cùng. Lữ Dũng đã muốn tiếp cận chủ nhận nhà họ Tạ này từ lâu nhưng đối phương vẫn luôn không cho mình cơ hội. Hôm nay, anh ta nói vậy nhưng không ôm hy vọng quá nhiều, anh ta nghĩ Tạ Trì vẫn sẽ dứt khoát từ chối như bao lần trước.

 

Sau đó anh ta nghe Tạ Trì trả lời: “Được.”

 

Lữ Dũng: “...”

 

Không đúng, chắc chắn có gì đó sai sai ở đâu đó rồi.

 

Tạ Trì bước vào, đi đến bên cạnh Kim Mê. Cô im lặng một lát rồi biết điều đứng dậy, nhường ghế lại cho Tạ Trì: “Dường như tổng giám đốc Tạ rất thích chỗ của tôi, vậy mời cậu ngồi.”

 

Triệu Nghệ Nam cũng đổi chỗ cùng cô, để cô ngồi ở ghế của cô ấy.

 

Rất nhanh, phục vụ đã mang nước ép quay về. Anh ấy vừa thấy Tạ Trì thì hơi kinh ngạc nhưng vẫn rót đầy nước ép cho Kim Mê, sau đó mới hỏi Tạ Trì: “Chào anh Tạ, cho hỏi anh muốn uống gì?”

 

Tạ Trì nói: “Tôi ngồi một lát sẽ đi, tôi có khách ở phòng bên cạnh.”

 

Phục vụ nghe vậy bèn gật đầu, ra khỏi căn phòng.

 

Lữ Dũng không biết hôm nay Tạ Trì gặp chuyện gì vui mà dễ nói chuyện như thế, hiếm khi có cơ hội, anh ta phải nghĩ cách nịnh bợ cho tốt. Trong lúc anh ta sắp xếp từ ngữ để lên tiếng thì Tạ Trì đã dẫn đầu nói trước: “Ông cụ Lữ vẫn còn khỏe chứ?”

 

Lữ Dũng: “...”

Advertisement
';
Advertisement