Bá Chủ Là Tôi

Trước đó bà không có ấn tượng tốt với đứa cháu dâu này nhưng hai lần gặp gần đây lại bà cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt: “Nếu tới rồi thì tối nay cháu cứ ở lại đây đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Vậy cháu cứ nói chuyện với Tiểu Trì tiếp đi, bà không quấy rầy hai thanh niên nữa.” Bà cụ thấy Tạ Trì không có việc gì thì đứng dậy rời đi, sau khi đóng cửa, Kim Mê lại quay về ngồi cạnh mép giường.

 

“Anh có muốn ngủ thêm một lát không?” Cô thấy trên mặt Tạ Trì có quầng thâm mắt nhàn nhạt, chắc chắn là dạo này anh không ngủ ngon.

 

Đúng là Tạ Trì thấy hơi buồn ngủ, anh gật đầu rồi nhắm mắt lại.

 

Kim Mê chờ anh ngủ rồi mới đứng dậy, nhìn quanh phòng của anh. Tạ Trì luôn nói bản thân là fan của Kim Mê, nhưng không thấy anh dán poster của Kim Mê trong phòng, trong ngăn tủ có một quả bóng rổ được ký tên, nhìn có vẻ rất được trân trọng.

 

Kim Mê nhìn chữ ký trên quả bóng rổ, cô nhận ra bản thân không biết ngôi sao bóng rổ đó là ai nên không còn hứng thú với quả bóng rổ nữa. Bên cạnh tủ là một giá sách nhỏ, thiết kế trông rất đẹp, hình như trên giá sách là mấy quyển sách Tạ Trì đọc trước khi ngủ, nhìn dễ hiểu hơn mấy quyển sách trong phòng làm việc cô thấy lúc trước nhiều.

 

Giữa mấy quyển sách có một quyển album, trông rất bắt mắt, Kim Mê tò mò lấy album rồi mở ra xem.

 

Trang đầu tiên là ảnh một em bé mới sinh được quấn bằng vải trắng, bên cạnh viết tên và ngày sinh của anh, còn có cân nặng lúc mới ra đời.

 

“Ồ, lúc mới sinh ra trông mắt vừa tròn vừa sáng.” Kim Mê thích thú xem tiếp, đây hẳn là album ảnh mà ba mẹ Tạ Trì làm cho anh, ảnh chụp được sắp xếp theo thứ tự thời gian, có vài tấm ảnh còn có ghi chú viết bằng bút màu ở bên cạnh.

 

Có thể thấy đây là đứa trẻ lớn lên dưới tình yêu thương của ba mẹ.

 

“Lúc nhỏ nhìn rõ đáng yêu, sao lớn lên mặt lại lạnh như tiền thế không biết?” Kim Mê nhỏ giọng nói thầm, sau đó cô lật đến ảnh Tạ Trì năm anh tám tuổi.

 

Cô nhìn cậu bé ôm quả bóng rổ trong ảnh, đầu óc vang lên cái ầm.

 

Cô vẫn nhớ cậu bé này.

 

Cô đã gặp cậu bé này ở trên du thuyền trước khi cô xảy ra chuyện.

 

Mắt Kim Mê nhìn tấm ảnh, đầu ngón tay đang đặt trên album khẽ run.

 

Cô lấy ảnh ra khỏi album, trong mắt thoáng vẻ không tưởng tượng nổi. Đối với cậu bé trên ảnh đã hai mươi năm năm trôi qua, nhưng đối với Kim Mê mà nói thì đó mới chỉ là chuyện không lâu trước đây.

 

Sau khi hoàn thành buổi diễn ở nước ngoài, cô lên chiếc du thuyền xa hoa để về nước.

 

Vốn dĩ cô có thể đi máy bay về nhưng công ty du thuyền nhiệt tình mời cô lên du thuyền của họ để về nước, bọn họ không chỉ miễn phí mọi chi tiêu của cô và Triệu Nghệ Nam mà còn cho cô cả bản quy hoạch hành trình du lịch rất hấp dẫn.

 

Lúc ấy Kim Mê mới vừa hoàn thành chuyến lưu diễn, cô muốn tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi, tuy tốc độ của du thuyền chậm, giữa đường còn sẽ ngừng lại ở mấy cảng biển khác nhau, nhưng vừa lúc có thể xem như đây là một chuyến du lịch thăm thú.

 

Sau khi Triệu Nghệ Nam bàn bạc với công ty, bọn họ đã đồng ý cho cô nghỉ phép một thời gian, vậy nên hai người bọn cô đã cùng nhau bước lên du thuyền.

 

Đây vốn là tuyến đường cao cấp, vậy nên hành khách trên du thuyền đa phần đều là những người giàu có hoặc là người có quyền, tuy lúc ở trên thuyền Kim Mê gặp được một vài người hâm mộ nhưng mọi người đều rất biết giữ chừng mực.

 

Cô đã gặp cậu bé này trên hành lang trước khi thuyền cập bến.

 

Trên đường từ nhà ăn về, cô thấy cậu bé ngồi xổm trên mặt đất, đầu gối còn đang chảy máu, nhìn có vẻ bị thương khá nặng. Nhưng cậu chỉ cau mày ngồi ở đó, không hề la hét khóc lóc.

 

“Em có đứng lên được không?” Kim Mê bước qua, dừng lại trước mặt cậu. Cậu bé ngẩng đầu, ngây người nhìn cô.

 

Kim Mê đã quen với biểu cảm của mọi người khi bị sắc đẹp của cô mê hoặc, mặc dù đối phương vẫn chỉ là đứa trẻ, Kim Mê vẫn thấy vui mừng vì ánh mắt bất ngờ và kinh ngạc của cậu.

 

“Em biết chị à?” Kim Mê vén tóc, sau đó đỡ cậu bé đứng dậy: “Ba mẹ em đâu, chị dẫn em đi tìm họ nhé?”

 

Cậu đứng dậy bằng một chân, vậy nên không thể không vịn vào Kim Mê: “Em cãi nhau với ba mẹ, em không muốn đi tìm bọn họ.”

 

“…” Kim Mê cạn lời, nhìn quần áo thì có vẻ như cậu bé này là cậu chủ nhỏ của nhà nào đó, vậy nên tính tình hơi khó chiều cũng dễ hiểu: “Vậy em về phòng chị trước đi, chỗ chị có hộp y tế, để chị bôi thuốc cho em.”

Advertisement
';
Advertisement