Bá Chủ Là Tôi

“Hai ngày.” Trần Giác thấy hình như Kim Mê không hề tức giận, nhưng anh ấy vẫn sợ cô hiểu lầm nên giải thích thêm: “Sếp vốn định chờ sức khỏe tốt hơn rồi mới liên lạc với cô.”

 

Không ngờ cô lại gọi điện thoại đến trước để hỏi về tình hình của sếp, nói thật Trần Giác thấy hơi bất ngờ.

 

Trước kia dù mười ngày nửa tháng không gặp sếp thì Mạnh Xán Nhiên cũng chẳng thèm hỏi một câu, lần này chẳng qua là một tuần không liên lạc được mà cô đã sốt ruột rồi?

 

Xem ra tình cảm của hai người đúng là đã có bước tiến lớn.

 

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến phòng Tạ Trì, trước cửa còn có vệ sĩ đang đứng gác, thấy là Trần Giác nên người đó mới không ngăn cản.

 

“Sếp Tạ đang ở bên trong, cô vào đi, nhưng có lẽ anh ấy vẫn đang ngủ.”

 

“Được, tôi vào xem anh ấy thế nào rồi ra.” Kim Mê đẩy cửa đi vào, lần trước cô tới đây, bà nội xếp phòng khác cho cô ở, vậy nên cô chưa vào căn phòng này bao giờ.

 

Phong cách trang trí phòng của Tạ Trì rất thống nhất, vẫn là những màu sắc đơn điệu và phong cách tối giản như cũ. Có lẽ vì đây là nơi anh ở khi còn đi học nên trong phòng có nhiều đồ vật nhỏ hơn hẳn nhà tân hôn của bọn họ.

 

Bây giờ Kim Mê không có tâm trạng tham quan, cô đi thẳng đến chỗ chiếc giường lớn ngay giữa phòng. Tạ Trì nằm giữa giường, trên tay còn cắm kim truyền dịch.

 

Sắc mặt anh trắng nhợt vì bệnh tật, dù nhắm mắt nhưng đôi lông mày vẫn nhăn lại, dường như anh ngủ mà vẫn chẳng thể thả lỏng.

 

Kim Mê không ngờ mới chỉ không gặp một thời gian mà anh đã thành như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, cầm lấy bàn tay anh.

 

Các khớp xương trên bàn tay Tạ Trì rất rõ ràng, đầu ngón tay lạnh lẽo, Kim Mê đứng dậy giúp anh chỉnh chăn, bỗng cô thấy lông mi Tạ Trì hơi rung rung.

 

Cô dừng động tác, khom lưng nhìn kỹ chút biến hóa nho nhỏ: “Tạ Trì?”

 

Hình như anh nghe thấy tiếng cô gọi, lông mi Tạ Trì lại rung rung, anh từ từ mở mắt. Lúc nhìn thấy Kim Mê, anh còn ngây người trong chốc lát, giống như không hiểu vì sao cô lại xuất hiện ở đây. Một lát sau, anh khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói khàn khàn: “Sao cô lại ở đây?”

 

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi hả?” Kim Mê cầm lấy cốc nước gần đó, thấy nước vẫn còn ấm bèn đưa cốc đến bên miệng Tạ Trì: “Anh muốn uống ít nước không?”

 

Tạ Trì ngậm ống hút, uống hai ngụm nước rồi lại hỏi: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

 

“…” Kim Mê cạn lời, cô đặt cốc nước về vị trí cũ trên đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế: “Anh mất liên lạc suốt một tuần, nếu vẫn không tìm thấy anh chắc tôi phải báo cảnh sát quá.”

 

Cô không nói thẳng ra là Trần Giác nói cho cô nhưng Tạ Trì vẫn tự đoán được: “Cô hỏi Trần Giác à? Tôi đã bảo là đợi một thời gian hãy liên lạc với cô rồi…”

 

“Sao anh không đợi sang năm lại liên lạc luôn đi?”

 

“…”

 

Tạ Trì mím môi, không lên tiếng, Kim Mê nể tình anh vẫn còn là bệnh nhân nên quyết định nhường anh: “Anh thấy thế nào rồi?”

 

“Không có việc gì, không c.h.ế.t được.”

 

“…” Anh đúng là coi nhẹ sống c.h.ế.t quá ha: “Không phải anh bảo nhà anh phong thủy tốt à, sao còn gặp phải chuyện này?”

 

Tạ Trì không trả lời, lần xả s.ú.n.g này không phải chuyện ngoài ý muốn, khả năng cao mục đích của nó chính là anh. 

 

Người muốn anh c.h.ế.t chắc chắn không ai khác ngoài hai anh em nhà họ Vương, bọn họ càng cuống cuồng càng chứng tỏ anh đã tìm đúng hướng.

 

Nhưng anh không định nói mấy việc này với Kim Mê, cô biết ít thì sẽ an toàn hơn.

 

Nhưng phản ứng này của anh càng làm Kim Mê cảm thấy trong chuyện này có gì đó cô không biết, chuyến ra nước ngoài này của anh thật sự chỉ đơn giản là để bàn chuyện làm ăn thôi sao?

 

“Xán Nhiên đến rồi à?”

 

Bà nội bước vào phòng, Kim Mê nhìn thấy bà bèn vội vàng bước lên đỡ: “Bà nội, dạo này bà có khỏe không ạ?”

 

“Bà vẫn khỏe.” Bà Tạ vỗ vỗ mu bàn tay cô, mắt nhìn Tạ Trì trên giường bệnh: “Nghe nói thời gian này cháu vẫn luôn ở trong đoàn phim quay phim, hôm nay là dành riêng thời gian ra để tới đây à?”

 

“Vâng, cháu xin đạo diễn cho nghỉ, ngày mai cháu lại về đoàn phim.” Kim Mê đỡ bà ngồi xuống ghế: “Sức khỏe của Tạ Trì khôi phục thế nào rồi ạ?”

 

“Bác sĩ bảo vết thương khôi phục tốt, qua mấy ngày nữa hẳn là có thể xuống giường đi lại, cháu đừng lo lắng quá.”

 

“Vậy thì tốt quá ạ, bà cũng phải chú ý sức khỏe nhé.” Kim Mê không dám nghĩ đến cảnh lúc bà cụ biết Tạ Trì bị bắn, không biết bà đã gánh vác chuyện này như thế nào.

 

“Yên tâm.” Bà nội lại vỗ tay cô, lúc trước hai người đến nhà cũ ăn cơm, Tạ Trì còn bảo muốn ly hôn, kết quả lâu vậy rồi, bọn họ không những không ly hôn, thậm chí còn càng thân thiết gắn bó hơn trước.

Advertisement
';
Advertisement