Bá Chủ Là Tôi

Kim Mê không để trợ lý đưa cô đến thẳng nhà họ Tạ mà dừng lại giữa đường rồi đổi sang xe của tài xế Lý.

 

Tuy Tiểu Châu cảm thấy khó hiểu nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ quay về nhà trước theo lời Kim Mê bảo, hôm sau lại đến chỗ này đón cô.

 

Trên đường lên núi, Kim Mê không kiềm chế nổi, cô hỏi thăm tài xế Lý về tình huống của Tạ Trì nhưng chắc do đây là bí mật nên ông ấy cũng không biết rõ lắm.

 

Nếu không phải hôm nay Kim Mê bảo tài xế Lý đưa cô đến nhà cũ của nhà họ Tạ thì ông ấy cũng không biết là sếp Tạ đã về nước.

 

Khác với lần đến nhà cũ lúc trước, lần này bên ngoài tòa nhà có rất nhiều vệ sĩ, xe của Kim Mê vừa đi đến cổng đã bị ngăn lại. Sau khi cẩn thận xác nhận lại thân phận của người trên xe, vệ sĩ liên lạc với người trong nhà rồi mới cho phép bọn họ vào.

 

Đợi đến khi xe dừng hẳn lại, Kim Mê mở cửa bước xuống xe, đúng lúc thấy Trần Giác đến đón cô.

 

Tay trái của Trần Giác phải bó thạch cao, trên mặt cũng dán băng gạc, Kim Mê thấy mà sửng sốt trong giây lát: “Trợ lý Trần cũng bị thương sao?”

 

Vết thương trên mặt Trần Giác còn chưa lành lại, lúc mở miệng nói chuyện, các cơ trên mặt cũng dịch chuyển theo làm anh ấy thấy hơi đau: “Tôi chỉ bị vài vết thương nhỏ, là do tôi không bảo vệ sếp cẩn thận.”

 

Kim Mê nhất thời không biết nên nói gì, Trần Giác chỉ là trợ lý của Tạ Trì, nói thẳng ra thì chỉ là nhân viên, đi công tác thôi mà lại bị thương đến như vậy đã rất thê thảm rồi. Nhưng Tạ Trì vẫn còn phải nằm trên giường, suýt nữa đã nguy hiểm đến tính mạng, không chỉ là bản thân Trần Giác mà không chừng những người khác trong nhà họ Tạ cũng đều sẽ giận chó đánh mèo sang anh ấy: “Chuyện này không trách anh được, bây giờ Tạ Trì thế nào rồi?”

 

“Sếp đang nghỉ ngơi trong phòng, sức khỏe vẫn còn yếu, ban nãy tôi đi xem thử thì thấy anh ấy còn đang ngủ.” Trần Giác vừa đưa Kim Mê vào trong vừa thuật lại tình trạng của Tạ Trì cho cô nghe: “Viên đạn không b.ắ.n trúng chỗ nguy hiểm, anh ấy vẫn được cấp cứu kịp thời, trước mắt thì tình hình đã ổn định.”

 

Trần Giác nói mấy lời này vốn là để Kim Mê yên tâm nhưng đã nhắc đến đạn thì làm sao mà yên tâm cho được: “Hai người ra ngoài không dẫn theo vệ sĩ à? Trị an nơi đó kém đến vậy mà cũng dám sang đó bàn chuyện làm ăn?”

 

Ban nãy mới chỉ là ngoài cổng thôi mà đã có bao nhiêu là vệ sĩ, cô không tin Tạ Trì không mang theo vệ sĩ ra nước ngoài.

 

Trần Giác khẽ mím môi, chọn chuyện có thể nói với cô: “Vệ sĩ của chúng tôi không được phép mang theo súng, bên họ không cấm s.ú.n.g ống và chất gây nghiện nên chắc chắn không an toàn được như ở trong nước, lần này cũng do chúng tôi xui xẻo mới gặp phải xả súng. Kẻ tình nghi đã bị cảnh sát bên đó bắt giữ, bọn họ nói là nghi ngờ người này là thành viên của tổ chức tội phạm nào đó, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn chúng thực hiện mấy vụ xả s.ú.n.g hàng loạt.”

 

Truyền thông trong nước thường đưa tin về các vụ xả s.ú.n.g ở nước ngoài, đúng là không phải chuyện hiếm lạ gì, thậm chí còn có dân mạng lấy nó ra làm trò đùa nhưng Kim Mê hoàn toàn không thể ngờ rằng có một ngày Tạ Trì lại trở thành nhân vật chính.

 

“Dạo này tôi không thấy ai đưa tin về vụ xả súng.” Cho dù người gặp phải chuyện này chỉ là một du khách bình thường thì cũng sẽ có truyền thông đưa tin, huống chi là Tạ Trì? Anh có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy, vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường, tại sao viên đạn lại cố tình nhắm trúng vào anh?

 

Kim Mê càng nghĩ càng thấy có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện này. 

 

Trần Giác giải thích: “Tin tức là do chúng tôi cố ý ngăn lại, thân phận của sếp Tạ đặc thù, chúng tôi lo lắng nếu tin tức bị lộ sẽ cành mẹ đẻ cành con.”

 

Kim Mê nhìn anh ấy: “Rốt cuộc thì sếp Tạ của các anh có thù hằn với bao nhiêu người thế?”

 

Trần Giác mím môi, không trả lời, Kim Mê thấy anh ấy không muốn nói thì cũng không ép: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao không ai nói cho tôi biết?”

 

Trần Giác nói: “Sau khi sếp xảy ra chuyện, chúng tôi giữ bí mật mọi tin tức với người khác, nước ngoài không so được với nước mình, chúng tôi sợ lại xảy ra chuyện gì nên đợi sếp phẫu thuật xong, tình hình sức khỏe tương đối ổn định thì lập tức bí mật sắp xếp máy bay đưa anh ấy về nước. Chúng tôi cũng đợi đến khi an toàn xuất cảnh xong rồi mới thông báo cho bà cụ.”

 

Tạ Trì vốn định giấu bà, anh sợ bà đã có tuổi, không chịu được kích thích này, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, không ai dám giấu, huống chi có bà cụ tham gia thì an toàn của Tạ Trì cũng được bảo đảm hơn.

 

Kim Mê nghĩ chuyện như vậy chắc chắn càng ít người biết càng tốt nên cô cũng không so đo thêm, Tạ Trì có thể bình an về nước là tốt: “Anh ấy về được mấy ngày rồi?”

Advertisement
';
Advertisement