Bá Chủ Là Tôi

Cậu bé vẫn đứng im không nhúc nhích, Kim Mê cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: “Em biết chị là ai mà phải không? Chị là Kim Mê, chị không bắt cóc em đem đi bán đâu.”

 

“…” Cậu bé im lặng một lát, sau đó rút tay mình ra khỏi tay cô: “Em tự đi được.”

 

“Được, phòng chị ở ngay kia thôi, em đi theo chị.” Cô không đỡ cậu chủ nhỏ này nữa mà đi về hướng phòng mình. Tới cửa, cô quay đầu lại nhìn, cậu bé vẫn đang đi sau cô.

 

Cô mở cửa, để cậu vào trước: “Chị đi lấy hộp y tế, em ngồi trên sô pha đợi chị một lát nhé.”

 

Kim Mê đi vào trong lấy đồ, lúc ra thì thấy cậu đang ngồi ngẩn người nhìn tấm poster trên bàn.

 

“Đây là poster của chị, sao thế, em thích nó à?” Kim Mê đặt hộp y tế lên bàn, cô cầm bút trên bàn lên rồi ký tên cái “roẹt” vào poster: “Tặng em này.”

 

Cậu bé lại ngẩn người, Kim Mê gói kỹ tấm poster rồi đưa cho cậu, sau đó cô lấy cồn ra khỏi hộp y tế: “Để chị khử trùng cầm m.á.u cho em trước, nếu miệng vết thương quá sâu thì phải tìm bác sĩ để bác sĩ khâu lại cho em mới được.”

 

Trên du thuyền có bác sĩ nhưng Kim Mê chưa đến đó bao giờ, không biết họ có khâu vết thương được hay không.

 

“Không cần, em chỉ bị thương ngoài da thôi.”

 

Cậu bé nói với vẻ rất thoải mái, Kim Mê ngồi xổm trước sô pha, cô nhìn cậu một cái rồi lấy bông thấm chút cồn y tế, lau m.á.u trên đầu gối cậu.

 

Cậu bé đau đến mức “xuýt” lên một tiếng, Kim Mê thu tay, cong môi cười với cậu: “Giờ mới phải chứ, đau thì cứ nói thẳng, chị không cười em đâu mà.”

 

“…”

 

“À, chị có kẹo này.” Kim Mê thò tay xuống chiếc đĩa dưới bàn, bốc một nắm kẹo nhân trái cây: “Đây đều là kẹo chị mua ở nước ngoài, ăn ngon lắm đấy, em chọn cái nào em thích đi.”

 

Ban đầu cậu không chịu lấy, sau đó có lẽ là cảm thấy bôi thuốc hơi đau đau nên chọn lấy một viên, bóc ra rồi cho vào miệng.

 

“Được rồi, m.á.u không chảy nữa.” Đúng là vết thương của cậu bé không sâu, cô chỉ cần lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương là xong việc: “Nhưng an toàn nhất thì em cứ bảo ba mẹ đưa em đến phòng y tế khám thử xem sao.”

 

Cậu bé ngậm kẹo trong miệng, cúi đầu nhìn băng cá nhân trên đầu gối mình.

 

Trên băng cá nhân có hình mèo Hello Kitty rất to, hơn nữa nó còn có màu hồng nhạt.

 

“Sao thế, em không thích à?” Kim Mê sắp xếp lại hộp y tế, sau đó cô đứng dậy, ngồi xuống sô pha: “Chị muốn mà còn chưa được dùng đâu đấy, em được hời rồi nhé.”

 

Cậu bé mím môi, không lên tiếng, lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kim Mê đứng dậy mở cửa ra.

 

Người đến là một vị giám đốc mặc quần áo công sở, thấy Kim Mê, anh ta cười hỏi cô: “Chào cô Kim, không biết tôi có giúp gì được cho cô không?”

 

Lúc Kim Mê vào trong lấy hộp y tế, cô còn thuận tay gọi phục vụ phòng, không ngờ bọn họ lại gọi giám đốc đến. Nhưng như vậy cũng tốt, giám đốc trông có vẻ rất đáng tin: “Trên thuyền có ai lạc mất trẻ con không? Ban nãy tôi nhặt được một cậu bé ở hành lang.”

 

Giám đốc: “…”

 

Cậu bé: “…”

 

Giám đốc nhìn thoáng qua đứa bé trong phòng, anh ta lập tức nhận ra đó là ai: “Đây là con trai cô Hoàng, ban nãy cô ấy cũng đã gọi điện hỏi chúng tôi.”

 

“Vậy là tốt rồi, anh mau đưa thằng bé đến chỗ ba mẹ nó đi.” Kim Mê nhớ kỹ tên giám đốc, sau đó mới quay đầu lại nói với cậu bé: “Em đừng giận dỗi nữa, ba mẹ không tìm thấy em nên chắc hẳn là giờ họ đang sốt ruột lắm.”

 

Cậu bé nhìn có vẻ không mấy tình nguyện, nhưng cậu vẫn đứng dậy, lúc đi còn không quên cầm theo tấm poster mà Kim Mê cho cậu.

 

Không lâu sau, du thuyền cập bờ, Kim Mê cũng không gặp lại cậu nữa.

 

Ai mà ngờ được cậu bé đó lại là Tạ Trì???

 

Gió bão cuồn cuộn trong lòng Kim Mê, cậu bé cô vừa gặp không lâu chỉ chớp mắt đã lớn hơn cả cô, hơn nữa còn lắc mình trở thành chồng của cô.

 

… Sốc quá trời.

 

Vậy là vì lần gặp đó mà Tạ Trì trở thành fan của cô? 

 

Nhưng anh không dán poster cô cho trong phòng! Cái đồ fan giả nhà anh!

 

Vừa nghĩ đến đây thì điều dưỡng gõ cửa, cô ấy vào giúp Tạ Trì đổi túi truyền dịch. Kim Mê lại hỏi cô ấy về tình hình sức khỏe của Tạ Trì, điều dưỡng trả lời không khác mấy với những gì bà nội nói, lúc này Kim Mê mới yên tâm, cô đi ra khỏi phòng cùng với cô ấy.

 

Cô ra phòng khách, thấy bà cụ nên ngồi xuống uống trà cùng bà: “Bà ơi, cháu có chuyện này muốn hỏi bà ạ.”

 

Kim Mê nhìn bà cụ đang ngồi đối diện mình, cô ấp úng, cô biết lời mình nói có lẽ hơi đường đột nhưng có chuyện cô vẫn muốn biết rõ ràng.

 

Dường như bà biết cô sẽ hỏi, nhìn biểu cảm của bà trông không hề bất ngờ: “Cháu muốn hỏi rốt cuộc tại sao Tiểu Trì lại bị thương phải không?”

Advertisement
';
Advertisement