Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Mộ Dung Thu đã không chịu nghe Mộ Dung Lạp giải thích, dù sao sói vẫn là sói, làm sao có thể thành thỏ, ông muốn tin cũng không được, ông tức giận ra lệnh cho phòng thu chi đem một nghìn lượng trả thay cho Mộ Dung Lạp.

Sau đó, liền khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi Tướng phủ.

Lúc Mộ Dung Thư nghe tin thì khó tránh khỏi chút kinh ngạc, nghĩ không ra là Mộ Dung Thu này lại ngoan tâm như vậy, dù sao thì Mộ Dung Lạp cũng là con của ông, cũng như ông đã dùng rất nhiều tình cảm để giáo dưỡng hắn.

“Sau khi Đại thiếu gia bị đuổi ra phủ, Tướng phủ cũng trục hắn ra khỏi kinh thành, sau này không được bước vào kinh thành nửa bước. Say này thì Đại thiếu gia không thể gây bất lợi cho Vương phi.” Hồng lăng thở phào nhẹ nhỏm nói.

Nàng suy nghĩ khác Hồng Lăng, trong lòng Mộ Dung thư cảm thấy chuyện này kì lạ. Mộ Dung Lạp lại bị Mộ Dung Thu nghiêm phạt như vậy là nàng không có nghĩ tới, vốn tưởng là Mộ Dung Thu sẽ tìm cách giải quyết nhẹ nhàng nhất nhưng không ngờ là ông lại khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, sau đó lại còn đuổi ra kinh thành. Bình thường, con ch.ó bị ép quá cũng phải nhảy qua tường mà thoát.

Bị đuổi ra khỏi kinh thành, không có nghĩa là Mộ Dung Lạp sẽ an phận. Chắn chắn là Mộ Dung Lạp sẽ quay lại đ.â.m lén nàng.

“Lẽ nào Vương phi còn có lo lắng?” Hồng lăng thấy Mộ Dung Thư cau mày, liền hỏi.

“Trong khoảng thời gian này, ngoài thành trong thành có tin gì, động tĩnh gì liền báo cho biết bản Vương phi.” Mộ Dung Thư giãn mày ra, phân phó cho Hồng Lăng.

Hồng Lăng gật đầu đáp ứng.

“Lát nữa xem xem Hiên nhi muốn ăn gì, ngươi liền kêu mấy bà tử ngày mai đi mua.” Mộ Dung Thư phân phó.

Nghe vậy, Hồng Lăng cười nói: “Hôm nay vào lúc ăn điểm tâm, tiểu thiếu gia nói muốn ăn các món do Vương phi nấu.”

“Ha ha... Đứa nhỏ này cứ nhắc mãi chuyện này, ngày mai vào buổi tối, ta tự mình nấu cho bé.” Mộ Dung Thư cười nói. Hiên nhi này rất khác với những đứa bé kia, trải qua đủ chuyện, bé hiểu chuyện quá sớm, hơn nữa cẩn thận thì cũng quá cẩn thận, nàng biết, bé là sợ nàng sẽ vứt bỏ bé.

“Tiểu thiếu gia có lộc ăn.” Hồng Lăng che miệng cười. Cúi đầu, mắt của nàng hiện lên một tia kinh dị, lúc ở Tướng phủ, nàng chưa từng nghe nói là Vương phi xuống bếp, chỉ là thấy Lý thị xuống bếp, chẳng lẽ là Vương phi chỉ từ trong sách xem? Lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì Vương phi vẫn là Vương phi, bất quá... chỉ là tâm cơ và thông minh hơn trước mà thôi.

...

Trúc viên

Sau khi Thẩm trắc phi nghe Tướng phủ xảy ra chuyện, con ngươi khẽ lóe. Nghĩ không ra là Mộ Dung Thư ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Tuy nói Mộ Dung Lạp có chút không tốt, bất kính với nàng, nhưng khai trừ khỏi gia phả thì tương đương với đời này đều bị hủy!

Tú Ngọc thấy Thẩm trắc phi thất thần, liền nói: “Tướng quân phủ - Đại thiếu gia thật đúng là bất hạnh, cứ như vậy bị khai trừ khỏi gia phả, ngày sau nhất định là khổ sở, chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo.”

Thẩm trắc phi khẽ cười nói: “Mộ Dung Lạp vốn là tên ăn hại, Đại tướng quân đem hết hy vọng cùng tình cảm đặt ở trên người hắn vốn là lãng phí.” Nếu thật là Mộ Dung Lạp tiếp quản Tướng phủ, sợ là Mộ Dung Thư sẽ không còn chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, đây cũng lý do vì sao Mộ Dung thư lại ra tay ngoan độc với Mộ Dung Lạp như vậy.

Tú ngọc gật đầu, nói đến Mộ Dung Lạp, ai trong kinh thành mà không biết. Bất quá... Chỉ là mọi người nể mặt Đại tướng quân nên mới không nói ra, nhưng rõ ràng là Mộ Dung Lạp bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa.

Thẩm trắc phi nghĩ tới Mộ Dung Thư liền nghĩ đến Vũ Văn Mặc. Đã nhiều ngày như vậy, dù Vũ Văn Mặc tới, cũng là tới sau buổi cơm tối rồi cũng rời đi. Khiến nàng không thể nói câu là hắn đã rời đi. Thỉnh thoảng nàng cũng mềm giọng xin Vũ Văn Mặc ở lại, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói có việc cần phải xử lý, liền rời đi.

Hôm qua, mẫu thân có đưa tới thư, nói nàng mau chóng mang thai, chỉ cần có con, thì địa vị của nàng ở phủ Nam Dương Vương sẽ được nâng cao. Nhưng... nàng cau mày, trong mắt lóe lên vài tia đau xót, trong hai năm qua, nàng cũng không có mang thai. Bây giờ, Vương gia lại không thường xuyên đến phòng nàng.

Nàng không thể để cho Mộ Dung Thư mang thai đầu tiên.

“Mẫu thân sai người đưa tới Nhất Tiên Ba.” Trầm trắc phi trầm giọng ra lệnh.

“Vâng.”

“Qua mấy ngày nữa thì Nhị gia sẽ trở lại, lát nữa ta sẽ đi Mai viên để cùng Vương phi bàn bạc một chút, nên chuẩn bị một chút.” Thẩm trắc phi còn nói thêm.

Có tên Nhị gia này, còn có thêm Tần di nương, nữ nhân này cũng không phải hiền, đến lúc đó, phủ Nam Dương Vương phủ chắc sẽ vì hai người này mà xảy ra không ít chuyện!

Con ngươi lóe lóe, nàng phân phó cho Tú Ngọc: “Đem Tử La Sa mà Quý phi nương nương tặng đưa cho, châu ngọc đều chuẩn bị cho tốt, chờ Tần di nương trở về, liền đưa qua.”

“Tử La Sa mà người muốn dùng để may y phục mừng tân niên, vật quý trọng như vậy mà người phải tặng cho Tần di nương? Huống hồ Tần di nương và Nhị gia còn không biết lúc nào sẽ đến đi.” Tú Ngọc kinh ngạc nói. Tần di nương đúng là người sinh ra Nhị gia, nhưng dù sao vẫn là kỹ nữ gánh hát. Toàn thân đều không có vẻ tiểu thư khuê phòng, cho dù ở phủ Nam Dương Vương cũng không thể che giấu.

Bất quá... Chỉ là ỷ vào vẻ ngoài mới được lão Vương gia sủng ái. Thẩm trắc phi thân phận cao quý, vì sao phải tặng đồ lấy lòng Tần di nương?

Thấy Tú Ngọc không hiểu, Thẩm trắc phi cười nhạt không nói, trong mắt lóe lên tinh quang. Nếu Tần di nương biết thân phận mình, biết tiến biết lui, như vậy thì nàng không cần phải... Lưu ý. Nhưng Tần di nương này hết lần này tới lần khác gây không biết bao nhiêu việc, trước đây có nghe nó bà ta ở trong phủ gây chuyện, vài nha hoàn ở trong tay của bà đã bị chơi đùa không còn nhìn ra, sau cùng mấy nha hoàn đó vẫn có chung một kết cục là hương tiêu ngọc nát.

Hôm nay trở lại, một nhân vật như vậy nên sớm chuẩn bị để đối phó, sau đó bà ta có gây chuyện cũng đi tìm Mộ Dung Thư!

“Chuẩn bị, ta phải đi Mai viên.” Thẩm trắc phi nghiêng đầu nhìn Tú Ngọc đang thất thần, phân phó.

Tú ngọc lập tức gật đầu, “Vâng.”

Mai viên

“Thẩm trắc phi tới.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của nha hoàn canh cửa.

Mộ Dung Thư đang xem tiểu thuyết của thời cổ đại, đang bị tình tiết của câu chuyện này thì chợt nghe thấy giọng nói của nha hoàn canh cửa. Nàng iền đóng sách, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói, “Để cho nàng vào đi.”

“Vâng.”

Nàng cúi đầu, thấy mấy cuốn sách còn có mấy bức thư, liền dọn đẹp một hồi.

Thẩm trắc phi vừa vào phòng, liền cưới nói với Mộ Dung Thư: “Muội muội thỉnh an tỷ tỷ.”

“Thẩm trắc phi không cần đa lễ, mau mau đứng lên. Thu cúc, rót trà cho Thẩm trắc phi.” Sau khi Mộ Dung Thư cất thư cùng sách xong, liền ngẩng đầu cười với Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi ngồi xuống, liền nhìn về phía họ Mộ Dung thư, “Tỷ đã biết Tần di nương và Nhị gia sẽ trở về? Cũng không có gì bất ngờ, chắc năm ngày nữa sẽ về đến kinh thành.”

“Ừ. Thẩm trắc phi có nghĩ gì?” Mộ Dung Thư gật đầu, hỏi lại.

“Sau khi Tần di nương và Nhị gia trở về thì nhất dịnh sẽ ở phủ Nam Dương Vương, cho nên muội muốn cùng tỷ bàn bạc một chút, chuẩn bị cho Tần di nương và Nhị gia ở viện nào?” Trầm trắc phi cười nói.

Mộ Dung Thư nhìn nàng, sao lại nhiệt tình như vậy? Hình như nàng ta đang chờ mong Tần di nương và Vũ Văn Khải trở về. Nàng cười nói: “Trước, cứ sắp xếp một cái viện đi.”

“Sợ là ở không được, Nhị gia có sáu người thiếp.” Thẩm trắc phi có chút khó khăn nói. Nữ nhân bên cạnh Vũ Văn Khải so ra thì nhiều hơn Vương gia, chắc là hắn tuấn mỹ.

“Vậy một cái nhà.” Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời, đối với Vũ Văn Khải còn có Tần di nương, nàng nhưng không có tâm tư quan tâm đến. Hai người đều không phải là người tốt lành gì, không cần thiết phải lãng phí tâm tư.

“Tốt, muội liền đi an bài. Không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội xin cáo lui.” Sau khi Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư trả lời xong, liền đứng lên xin cáo lui.

“Ừ, Thu Cúc. Tiễn Thẩm trắc phi.” Mộ Dung Thư gật đầu cười nói.

“Vâng.” Thu Cúc đáp.

Thẩm trắc phi đi tới trước cửa thì quay đầu nhìn lại, lúc này Mộ Dung Thư đã đem toàn bộ ánh mắt đặt ở trên quyển sách tiểu thuyết kia, thần sắc rất thản nhiên. Ánh mắt của Thẩm trắc phi hiện lên một tia phức tạp.

Sau khi nàng rời đi, Mộ Dung Thư ngẩng đầu, nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng bên cạnh: “Thẩm trắc phi có chỗ nào khác thường?”

Hồng lăng trầm tư một chút rồi trả lời: “Hình như Thẩm trắc phi rất quan tâm tới chuyện của Nhị gia và Tần di nương. Kỳ thực chuyện Nhị gia cùng Tần di nương trở về thì Vương gia cũng không có nói qua, cũng không có nói Vương phi chuẩn bị viện. Nhưng Thẩm trắc phi tựa như rất muốn Nhị gia và Tần di nương trở về.”

“Đúng vậy, quá để tâm hay có dụng tâm.” Mộ Dung Thư thấp giọng nói. Nàng lạnh lùng nhìn ngoài cửa.

“Nếu Vương gia hỏi, Vương phi sẽ trả lời như thế nào?” Hồng lăng giờ mới tỉnh hồn lại, chuyện này Vương gia không có đáp ứng, Vương phi đã đồng ý, chẳng phải là cùng Vương gia đối nghịch?

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, không sợ hãi trả lời: “Chuyện này không phải do Thẩm trắc phi thu xếp? Nếu như có việc thì cứ để Vương gia đi tìm Thẩm trắc phi, bản Vương phi cũng là một phụ trợ quản lý.”

“Vương phi nói đúng.” Hồng lăng yên lòng, cười nói.

Advertisement
';
Advertisement