Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Bất quá...

Cũng không hẳn vậy, Mộ Dung Thu chắc sẽ không có hồ đồ đến vậy, biết rõ Mộ Dung Lạp là kẻ vô dụng, căn bản sẽ không đem việc này nói cho hắn, dù sao nếu như nàng mất đi thanh danh thì ông ta cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu trong triều!

Như vậy, tên Mộ Dung Lạp muốn đồn thổi chuyện gì?

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, cẩn thận nghĩ.

Bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời. Chẳng lẽ là liên quan đến chuyện của Mộ Dung Tuyết? Nếu thật sự là như thế thì không thể không nói là tên Mộ Dung Lạp thật quá mức ngu xuẩn! Việc này tính ra thì cũng đã giải quyết xong, ngay cả Lưu tri châu Đại nhân cũng thừa nhận là tinh thần của Mộ Dung Tuyết không bình thường, nếu hắn lại kéo chuyện này lên nữa thì hắn chẳng khác nào tên hề!

Cứ coi như là nói nàng bị cướp chặn lại thì sao? Thẩm Quý phi sẽ không để chuyện này liên quan đến mình và gia tộc, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp làm cho chuyện này lắng xuống! Mộ Dung Thư cười lạnh một tiếng, sợ rằng không cần nàng ra tay, Mộ Dung Lạp sẽ trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo!

“Vương phi, bây giờ nên làm thế nào cho phải?” Tiết chưởng quỹ hỏi. Ông rất lo, Đại thiếu gia quá cường ngạnh, lại còn bày trò vô sỉ, thật là khiến người ta khinh bỉ. Chẳng biết tại sao, đem so với thanh danh vang dội của phủ Tướng - Đại thiếu gia thì đúng là một trời một vực! (ý nói Mộ Dung Lạp hữu danh vô thực)

“Vương phi, không bằng đem việc này nói cho Đại tướng quân biết, lần này Đại thiếu gia rất quá đáng. Mấy cửa hàng này đều là của hồi môn của Vương phi, vốn không liên quan gì đến phủ Tướng quân, cũng như không liên quan đến Đại thiếu gia. Đại thiếu gia đã tới lấy bạc một lần rồi? Lần này là đe dọa lần sau là uy hiếp, như vậy thì còn mấy lần sau?” Hồng lăng cau mày nói, bất bình thay cho Mộ Dung Thư.

Trước đây, lúc Vương phi còn ở Tướng phủ, Đại thiếu gia đã làm mọi cách ngáng chân Vương phi, ỷ được Tướng quân sủng ái nên không đem đích nữ coi vào đâu! Bây giờ, sau khi Nhị di nương phạm một sai lầm lớn, hắn cũng đã bị lão gia trách phạt. Bây giờ còn không biết sai, hay nói thẳng ra là hắn ngu xuẩn. Lần trước Tam tiểu thư gây phiền toái cho Vương phi, dĩ nhiên là có liên quan đến hắn. Nếu không Tam tiểu thư sẽ không dám làm như thế.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ gật đầu: “Đưa tin đến cho phụ thân, cứ đem hết mọi chuyện Đại ca uy h.i.ế.p bản Vương phi ra sao nói cho phụ thân biết.”

Tiết chưởng quỹ gật đầu. “Vâng.”

“Lần trước Đại ca lấy hai vạn lượng của bản Vương?” Mộ Dung Thư dùng ngón tay vuốt ve ly trà khắc đầy hoa văn, nhẹ giọng hỏi.

“Vâng, thực ra thì lúc trước cũng có lấy đi không ít. Nếu tính không sai thì cũng phải một nghìn lượng.” Tiết chưởng quỹ trả lời.

“Sau khi báo tin cho phụ thân, đi gặp Đại ca, nói hắn trả hết nợ lần trước - một nghìn lưỡng, nếu như không trả thì chuẩn bị gặp quan.” Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó.

Tiết chưởng quỹ sửng sốt, Vương phi ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Không phải, Vương phi làm như vậy cũng là bình thường, dù sao cũng là Đại thiếu gia quá đáng. Ông sẽ giúp Vương phi, như nếu không phải lúc trước do Vương phi rộng lượng, hành vi này của Đại thiếu gia chắc chắn sẽ bị người khắp kinh thành biết. “Vâng.”

Sau khi Tiết chưởng quỹ rời đi, Hồng Lăng có chút tức giận nói, “Đại thiếu gia thật quá đáng! Mong là lần này lão gia sẽ không che chở cho Đại thiếu gia. Bất quá, sau khi Đại thiếu gia lấy ngân lượng đi, đều đem đi ăn uống đánh bạc, làm sao có ngân lượng để trả Vương phi?”

“Coi như là khiến cho hắn chết, ta cũng phải làm cho hắn nhổ bạc ra.” Mộ Dung Thư khớp hờ mắt, lạnh giọng nói. Mộ Dung Lạp nơi nào cũng muốn hại nàng, muốn ép c.h.ế.t nàng, nếu hắn đã ra tay thì nàng làm sao phải giả nhân giả nghĩa, nhân từ mà nương tay đây.

...

Ngày Mộ Dung Thu nhận được thư, sau khi xem, nét mặt liền đỏ bừng. Lập tức cho người bắt Mộ Dung Lạp từ kỹ viện trở về. Nói được hai câu liền tát Mộ Dung Lạp vài cái.

Mộ Dung Lạp bị đánh nên đầu óc có chút choáng váng, trong miệng cũng đã chảy máu.

Mộ Dung Lạp chẳng biết chuyện gì, chỉ vừa nói hai câu liền đánh hắn.

Mộ Dung thu mắng to: “Ngươi nhiều gan, dám uy h.i.ế.p Vương phi? Ngươi là muốn toàn gia tộc c.h.ế.t cùng ngươi? Lâm nhi đã vô dụng, ngươi lại càng vô dụng!”

Mộ Dung Lạp vừa nghe liền biết Mộ Dung thư đã nói cho Mộ Dung Thu biết, lập tức sợ hãi, “Phụ thân...”

“Không hổ là con của tiểu thiếp, ăn hại! Ngươi muốn lợi dụng chuyện của Tuyết nhi để đối phó Vương phi? Ngươi có chút tâm cơ đã dám đấu với Vương phi? Xem ra, nếu như hôm nay không trừng trị ngươi, ngươi sẽ không bao giờ biết trời cao đất rộng là gì.” Mộ Dung Thu tức giận mắng không ngừng, càng nói càng tức giận, vừa nói vừa đánh đá Mộ Dung Lạp.

Dĩ nhiên là Mộ Dung lạp không dám phản kháng, cố gắng chịu đựng mấy cái đá. Bất quá... Sau khi hắn nghe được lời của Mộ Dung Thu, tròng lòng không ngừng mà cười lạnh, thì ra là Mộ Dung Thư nghĩ là hắn sẽ nói chuyện của Mộ Dung Tuyết ra! Nếu như nàng đã ngu xuẩn đến vậy thì hắn nhất định sẽ cho nàng hối hận!

Sau khi Mộ Dung Thu mắng vài câu, nhìn thấy Mộ Dung Lạp đã biết sai, liền phất phất tay ý cho hắn lui xuống. “Sau này dù là chuyện gì cũng không được đụng vào Vương phi, nếu không, một khi bị ta biết, sẽ đem ngươi khai trừ khỏi gia tộc, cả đời đừng mong hồi phủ Tướng quân.”

“Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử biết sai rồi.” Mộ Dung Lạp vờ như hối lỗi đáp. Bây giờ, hắn thành bộ dạng này cũng là do Mộ Dung Thư ở sau lưng hãm hại, lấy một ít bạc của nàng thù làm sao? Của hồi môn của nàng cũng là do Tướng phủ cho? Chờ đến khi hắn thừa kế Tướng phủ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là thu hồi của hồi môn của nàng! Để cho nàng không có chỗ kiếm bạc, để xem xem nàng ta làm sao có thể trụ chân trong phủ Nam Dương Vương!

Đợi khi hắn từ phòng của Mộ Dung Thu thư đi ra, Tiết chưởng quỹ liền tiến lên đòi bạc. Mộ Dung Lạp mới vừa bị Mộ Dung Thu đánh, coi như chịu không ít ủy khuất, lúc này thấy Tiết chưởng quỹ liền tức giận, Tiết chưởng quỹ nói còn chưa dứt câu liền bị hắn đánh tới. Năm nay Tiết chưởng quỹ đã bốn mươi, vốn không phải là một nam nhân to lớn, lúc này lại bị đánh như vậy thì đầu óc liền choáng váng, lập tức liền hô to với mấy người phía sau: “Vương phi hạ lệnh, Đại thiếu gia nhiều lần lấy bạc của Vương phi, nếu hôm nay không trả, thì đưa đi gặp quan.”

Mộ Dung Lạp vừa nghe, giận dữ, hô to: “Dựa vào cái gì!”

Lúc này, bởi vì động tĩnh quá lớn, Mộ Dung thu liền đến. Tiết chưởng quỹ vừa thấy Mộ Dung thu đến, lập tức tiến đến nói rõ tình huống. Mộ Dung Thu vừa nghe, ngọn lửa giận lúc nãy vừa tắt liền cháy lên. Ông liền chỉ vào Mộ Dung Lạp, mắng một trận thật to.

Mộ Dung Lạp sợ, hắn đã từng thề với Mộ Dung Thu, về sau sẽ không lấy bạc nữa, bất quá bây giờ hắn căn bản không thể trả bạc được.

 

Advertisement
';
Advertisement