Mộ Dung Thư cau mày.
– Hồng Lăng, ngươi đừng từ bỏ. Sẽ có cách.
Vũ Văn Mặc cũng đứng lên theo Mộ Dung Thư, hắn nhìn về phía Triệu Sơ hỏi:
– Thật sự không còn cách nào sao?
Triệu Sơ lắc đầu.
– Thương tổn quá nghiêm trọng.
– Vương gia, vương phi không cần lo lắng cho nô tì, sau này nô tì mang khăn lụa mỏng che mặt là được rồi.
Hồng Lăng lập tức nói. Kết quả này nàng đã sớm biết, trên đời này còn chưa từng nghe qua có người bị bỏng rồi còn có thể khôi phục dung mạo, nhưng mà nàng biết vương phi thật tình lo lắng cho mình, như vậy là đủ. Nàng biết, nàng không chọn sai chủ tử.
– Vết thương của Hồng Lăng cô nương vừa có chuyển biến tốt, cụ thể cũng không quá rõ ràng. Qua mấy tháng sau, chờ vết bỏng hoàn toàn khỏi hắn, ta sẽ đến kinh thành xem lại lần nữa.
Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư quan tâm một hạ nhân mà trong mắt sáng lên, bỗng nhiên mở miệng nói. Cho dù hắn còn có một chút lòng riêng.
Vũ Văn Mặc có vẻ như nhìn ra cảm tình phức tạp của Triệu Sơ với Mộ Dung Thư, âm thầm nhíu nhíu mày. Lại nhìn Mộ Dung Thư, có vẻ như nàng vẫn chưa phát hiện, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên mùi vị ngổn ngang, liền đi lên chắn phía trước Mộ Dung Thư, cản lại ánh mắt Triệu Sơ, nói:
– Cứ quyết định như vậy đi.
Hai người đã là bằng hữu trong một thời gian dài, tất nhiên Vũ Văn Mặc biết Triệu Sơ sẽ không làm ra hành vi quá đáng, có thể là do lòng dạ bản thân hẹp hòi đi, không chịu nổi nam nhân khác nhìn Thư nhi nhiều hơn một cái. Triệu Sơ nhìn thấy hành động này của hắn, cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày Vũ Văn Mặc cũng sẽ coi trọng một nữ tử như thế. (Mặc ca ghen cute kinh)
– Vương gia, Bình Sóc Vương có chuyện quan trọng cầu kiến.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Mã hộ vệ.
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc trầm mặc một lát rồi quay lại nói với Mộ Dung Thư:
– Bổn vương đi một lát.
Lúc rời đi, nhàn nhạt nhìn lướt qua Triệu Sơ. (Ặc ặc, lại ghen)
Mộ Dung Thư gật đầu, nhìn theo Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc đi rồi, Mộ Dung Thư bước về phía Hồng Lăng, nhẹ giọng an ủi:
– Bất kể thế nào, bổn vương phi đều sẽ tìm được cách chữa cho ngươi. Nhất định sẽ không để cho ngươi sau này đều như vậy.
Nàng còn muốn tìm cho Hồng Lăng một nhà chồng tốt nữa kia.
– Đợi thương thế tốt lên rồi hãy đeo thứ này lên, có thể che khuất vết sẹo trên mặt. Thứ này rất thoáng khí, cho dù mỗi ngày mang theo cũng không sao.
Triệu Sơ lấy trong người ra một vật đưa cho Hồng Lăng, dặn dò vài câu.
– Đây là cái gì?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi.
Hồng Lăng mở ra, chỉ thấy trong hộp có một thứ trắng noãn, hình như có hơi sáng, Mộ Dung Thư từng xem qua phim cổ trang, chính là thuật dịch dung. Chẳng lẽ thứ này cách làm khác thuật dịch dung nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu?
Triệu Sơ thấy nàng tò mò bèn cười giải thích:
– Là mặt nạ da người. Dùng vài loại dược quý hiếm tẩm qua sẽ thành như thế.
Hắn vừa nói vừa mở mặt nạ ra, sau đó ý bảo Hồng Lăng nhắm mắt lại, hắn nhẹ nhàng đeo lên cho Hồng Lăng.
Mặt nạ da người này không biết là dùng dược vật gì ngâm, có thể dính sát vào da, Triệu Sơ mang lên cho Hồng Lăng xong, nửa mặt bị phỏng kia vậy mà lại trơn bóng nhẵn mịn, khôi phục như ban đầu!
Mộ Dung Thư vốn tưởng rằng mặt nạ da người này sẽ làm Hồng Lăng biến thành một khuôn mặt khác, nhưng thật không ngờ lại giống lúc trước như đúc! Xem ra, phim truyền hình cũng chỉ là phim truyền hình.
Hồng Lăng mở hai mắt ra, hoang mang nhìn Mộ Dung Thư.
– Vương phi?
Mộ Dung Thư gật đầu cười.
– Ngươi đi soi gương đi.
Nếu không thể khôi phục dung mạo, như vậy, có thứ này, cũng bù lại tiếc nuối của Hồng Lăng.
Từ sau khi bị phỏng, Hồng Lăng không dám soi gương nữa, khi bước về phía bàn trang điểm, nàng không nhịn được run run. Tay nàng vuốt ve gò má, trên khuôn mặt không còn sần sùi, ngược lại trơn mềm nhẵn nhụi, nhưng nàng vẫn sợ hãi, dù sao nàng cũng đã sớm từ bỏ ảo tưởng đó.
Thế nhưng, khi nàng nhìn vào trong gương đồng, bên trong mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, khuôn mặt của mấy tháng về trước, hai mắt nàng đẫm lệ, kích động không thể kiềm nén. Xoay người bước lên mấy bước, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư và Triệu Sơ:
– Tạ ơn Ngũ thiếu gia, tạ ơn vương phi.
Nhìn Hồng Lăng phản ứng kích động như vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Ta không làm gì cả, đều là Ngũ thiếu gia.
Cái hộp đựng mặt nạ da người là dùng loại ngọc tốt nhất chế tác, cũng đủ để nhìn ra giá trị của nó. Triệu Sơ khẳng khái như thế khiến Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn. (Hồng Lăng tỷ ăn theo Thư tỷ đó mà)
– Hiện tại nên gỡ xuống đi. Nếu muốn đeo cũng phải chờ khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn đã.
Triệu Sơ lại nhắc nhở. Khi nhìn thấy sự nghi hoặc của Mộ Dung Thư, hắn nói tiếp:
– Ta giữ nó cũng vô dụng. Hơn nữa ta còn có vài cái. Cũng không quá quý giá.
Phải không? Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Nhìn Hồng Lăng vui mừng như vậy, tất nhiên thứ này không thể trả lại cho hắn. Như vậy, chỉ có thể tương lai hắn có chỗ nào cần, nàng phải cố hết sức giúp đỡ.
– Bổn vương phi thay mặt Hồng Lăng cảm ơn Ngũ thiếu gia. Nếu sau này Ngũ thiếu gia có việc cần bổn vương phi, xin cứ lên tiếng.
– Vương phi không cần để ý. Mấy tháng trước nếu không phải người dạy cho ta cách sử dụng bàn tính, như vậy, ta chắc chắn vẫn bị những thứ ngổn ngang kia phiền lòng. Thứ này cứ xem như là tạ lễ đi.
Triệu Sơ vội cúi đầu trả lời. Trọn đời này hắn và nàng nhất định vô duyên, mà Vũ Văn Mặc có thể cho nàng hạnh phúc nàng muốn, như vậy, hắn vì nàng làm chút chuyện lại có ngại gì?
Hồng Lăng tháo xuống mặt nạ da người rồi trả lại cho Triệu Sơ. Nàng xoa xoa nước mắt kích động, nói:
– Chức trách nô tì đó là hầu hạ vương phi. Những thứ này nô tì không xứng có được.
Nếu để cho nàng lấy thứ này, khiến vương phi nợ ân nghĩa người khác, chuyện này vạn lần không được.
Hành động này của Hồng Lăng khiến Triệu Sơ và Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao như vừa rồi Mộ Dung Thư đã nghĩ, cô gái nào không yêu thích cái đẹp? Đặc biệt là Hồng Lăng, dung nhan nàng bị hủy hết, vậy mà lại có thể từ chối sự dụ hoặc này! Nhưng chỉ trong nháy mắt, Mộ Dung Thư và Triệu Sơ đã đoán được suy nghĩ của Hồng Lăng, e là nàng không muốn Mộ Dung Thư nợ ơn nghĩa của Triệu Sơ nên mới làm như vậy!
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bên cạnh còn có người vì nàng mà suy nghĩ, sao Mộ Dung Thư có thể không cảm động? Trước mắt, chuyện nàng có thể làm cho Hồng Lăng cũng chỉ có chuyện này!
– Đây cũng chẳng phải thứ quý hiếm gì, Hồng Lăng cô nương cứ nhận lấy đi.
Triệu Sơ vẫn không đưa tay ra mà chỉ lên tiếng bảo Hồng Lăng nhận lấy.
Tuy Mộ Dung Thư không muốn thiếu nợ ân tình của người khác, dù sao cũng là bắt người tay ngắn, nhưng nếu hắn đã nói như vậy mà mình lại không nhận thì không khỏi quá lằng nhằng, đây cũng không phải tính cách của nàng, bèn nói với Hồng Lăng:
– Hồng Lăng, nhận đi. Ngươi đừng nên nghĩ nhiều. Cùng lắm cũng chỉ là thiếu Ngũ thiếu gia một phần nhân tình mà thôi, nếu ngươi không nhận, chẳng phải là làm cho Ngũ thiếu gia khó xử?
Nghe vậy, Hồng Lăng nhìn về phía Triệu Sơ, lại nhìn sang Mộ Dung Thư, rồi mới dập đầu cảm ơn.
– Tạ vương phi, tạ Ngũ thiếu gia.
Khi đứng dậy, ánh mắt nàng dừng trên mặt nạ da người, sau này thật sự không cần lại che mặt bằng khăn lụa mỏng mới có thể ra cửa.
Trước khi rời khỏi Tân Trúc viên, Triệu Sơ nói với Mộ Dung Thư:
– Có đôi khi cần chấp nhận buông tay để có được, vương gia đã xem ngươi là người thân quan trọng nhất. (hê hê, thâm ý của Sơ ca – ai mà hiểu)
Mộ Dung Thư sững sờ một lát, hắn nói vậy là có ý gì? Hiểu được hắn là muốn tốt cho nàng, nhưng câu “lúc cần thiết cũng phải học cách buông tay mới có được” này là thế nào? Chẳng lẽ là muốn khuyên nàng quý trọng Vũ Văn Mặc, đừng nên mong ước xa vời hơn? Cho dù thông minh như nàng, lúc này cũng có chút mơ hồ.
Lúc dùng cơm chiều, Vũ Văn Mặc đến Tiền viện dùng bữa cùng đám người Đại lão gia, còn Mộ Dung Thư lại đến chỗ Đại phu nhân. Lần này thiếu Dương vương phi và Cảnh vương phi nhưng không khí lại hòa hợp hơn.
Hai ngày này, hôn kỳ của Nhị cô nương đã định xong, là mười lăm tháng sau. Đây là điều Nhị cô nương trông chờ đã lâu.
Về phần Tiền Duyệt, cũng đã được đính hôn, nhưng không phải gả cho Triệu Sơ mà là gả cho con trai trưởng một vị thương nhân làm chính thê. Coi như là một bến đỗ thật tốt, nhưng cứ theo tính tình này của Tiền Duyệt, nếu tương lai gả đi lại không chịu sửa đổi bớt, không biết đạo lý co được duỗi được, e là sẽ ăn không ít đau khổ.
Đại thiếu phu nhân dường như đã biết học ngoan, lúc ăn cơm chiều một câu cũng không nói, chỉ có Lão phu nhân, Đại phu nhân và Mộ Dung Thư, Nhị cô nương ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu.
Mộ Dung Thư là người lười xã giao, sau khi ăn cơm tối xong thì tìm lý do rời đi.
Khi ra đến sân, chỉ thấy hai người Xuân Mai và Thu Diệp đang chờ phía trước. Ngày mai bọn họ rời Triệu phủ hồi kinh, với thân phận hai người tất nhiên không thể đưa tiễn, vì vậy đúng như nàng dự đoán, họ đang chờ nàng dưới bậc thềm.
Hồng Lăng giật mình, sau khi nhìn thấy hai người mới quay người nói với Mộ Dung Thư:
– Nô tì qua bên kia đợi.
Mộ Dung Thư nhìn về phía hai người đang đến, Xuân Mai vừa thấy được nàng liền khóc không thành tiếng.
– Vương phi, ngày mai người đã hồi kinh rồi. Ta thật không nỡ xa người.
Nàng nhìn thoáng qua Thu Diệp, Thu Diệp hướng về phía nàng gật đầu.
– Vương phi yên tâm, sau này ta và Xuân Mai sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Mộ Dung Thư thật sâu nhìn nàng một cái, tiếp đó mỉm cười, chỉ chỉ vào trán Xuân Mai.
– Đừng khóc, dáng vẻ này thật xấu!
– Bên người Vương phi có Hồng Lăng tỷ tỷ hầu hạ, tỷ ấy tận tâm như vậy, ta và Thu Diệp cũng yên tâm. Sau này Vương phi phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.
Xuân Mai khóc dặn dò.
– Nha đầu ngốc.
Mộ Dung Thư cười khẽ. Thứ lớn nhất nàng nhận được ở Triệu phủ chính là được quen một người hồn nhiên và đối xử chân thành với mình như Xuân Mai.
Buổi tối, khi trở lại Tân Trúc Viên Vũ Văn Mặc vẫn chưa về. Khi nàng đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cảm giác trên cơ thể bị vật gì đó đè nặng, bên tai thoáng qua hơi thở ấm áp khiến nàng ngưa ngứa.