Thu Diệp biết rõ có một số việc không qua được mắt Mộ Dung Thư bèn kiên trì quỳ trên mặt đất, ngay cả như vậy, nàng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.
Nếu là trước đây, chắc chắn Mộ Dung Thư sẽ đưa tay ra đỡ, nhưng hôm nay nàng không biết.
– Thu Diệp, bất kể khi ta là Dung nhi hay khi đã là Nam Dương vương phi, ta tự nhận mình đối xử với ngươi không tệ. Thật ra ngươi không cần làm như thế. Ta biết ngươi ở Văn Thanh Uyển khó xử, Nhị thiếu phu nhân khắp nơi nhằm vào ngươi, tuy rằng ăn mặc của ngươi không thành vấn đề, nhưng luôn phải sống dè dặt cẩn trọng, có lẽ một ngày nào đó Nhị thiếu phu nhân không thể dung ngươi được nữa, ngươi sẽ khó bảo toàn tính mạng. Ta vốn muốn nhờ Ngũ thiếu gia cầu xin Đại phu nhân, cho ngươi xuất phủ đến ở trong sơn trang của ta tại Bình Thành, không cần quá lo lắng cho cuộc sống sau này. Nhưng không ngờ, ngươi lại lợi dụng ta. (Ta là ta ức chế cái cô Thu Diệp này nhất truyện nè, đã ngu thì chớ, còn lợi dụng người đối xử chân thành với mình, mỗi lần làm tới khúc có cô này thì y như rằng ta nản, muốn lật bàn dẹp qua một bên không edit nữa!!!)
Thu Diệp thiết kế Nhị thiếu phu nhân, lợi dụng việc Đại phu nhân kiêng kị nàng đang còn trong phủ, mới có thể xử lý Nhị thiếu phu nhân như vậy! Vì vậy, Xuân Mai mới trùng hợp biết Thu Diệp bị Nhị thiếu phu nhân xử lý mà nhanh chóng đến tìm nàng!
Đây là điều khiến Mộ Dung Thư đau lòng! Trước kia nàng có chút áy náy với Thu Diệp là vì mình không quyết tâm ngăn cản nên nàng ấy mới bị Triệu Khiêm độc hại, sau lại giúp nàng là vì nàng cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
– Vạn bất đắc dĩ Thu Diệp mới ra hạ sách này. Ta thật không ngờ vương phi sẽ suy nghĩ cho ta như vậy. Nhị thiếu phu nhân ức h.i.ế.p người quá mức, nếu tiếp tục kéo dài, tính mạng ta chắc chắn khó bảo toàn. Nếu ta xảy ra chuyện gì, cuộc sống sau này của cha mẹ và các em ta sẽ rất khó khăn. Vì vậy ta mới phải ra hạ sách này.
Thu Diệp khóc lóc giải thích. Việc lợi dụng vương phi khiến nàng rất tự trách, hai ngày này không thể an ổn.
Mộ Dung Thư đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, giọng nói hơi khàn khàn:
– Đứa bé trong bụng ngươi không phải là con của Triệu Khiêm?
Nghe vậy, thân hình Thu Diệp run lên.
– Vâng.
Nội trong hai ngày sau khi Nhị thiếu gia bị đuổi ra khỏi phủ, nàng đã xảy ra quan hệ với một gã làm công nhật, vốn vào phủ cùng nhau và cũng thầm thương trộm nhớ nàng, đây là do nàng sắp xếp. Nếu nàng muốn sống sót ở Triệu phủ, buộc phải có một đứa con.
– Ta không còn cách nào mới làm như thế. Vốn định hai tháng sau mới để người ta biết chuyện này, lúc đó ta có thể nói đó là đứa bé của Triệu Khiêm. Thật không ngờ Nhị thiếu phu nhân đã sớm biết ta không hề động phòng với Nhị thiếu gia. Từ nha đầu thân cận của nàng, ta đã biết tính toán của nàng nên mới âm thầm sắp xếp mọi việc, xin vương phi tha thứ Thu Diệp. Ta là bất đắc dĩ.
– Chuyện này không thể nói ai tha thứ hay không tha thứ. Hiện thời mong muốn của ngươi đã được đền bù, ta chúc mừng ngươi. May là ngươi chỉ nghĩ đến việc lợi dụng ta để đạt mục đích trong hai ngày này chứ không phải ngay từ đầu đã lên kế hoạch. Ngươi đã có tâm cơ như thế thì ta cũng yên tâm. Sau này ngươi ở Triệu phủ cũng không bị ai hãm hại nữa. Có điều, ta hi vọng ngươi hãy nhớ, Xuân Mai xem ngươi như chị em ruột thịt, sau này, người ngươi không thể thương tổn nhất chính là nàng.
Mộ Dung Thư bước lên đỡ nàng dậy cho ngồi một bên, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Trong lòng Thu Diệp biết cách làm của nàng đã khiến Mộ Dung Thư đau lòng, nhưng nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
– Vương phi, ta thật là bất đắc dĩ, không có thời gian báo cho người biết nên mới để người bị cuốn vào trong lúc không hề hay biết gì. Biết vậy ta đã chẳng làm. Nếu biết người đã sớm vì ta tính toán, tuyệt đối ta sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn này.
– Ừ. Ta biết ngươi chỉ muốn tự bảo vệ mình, không cần giải thích. Trong những ngày này nên bảo vệ tốt cho bản thân, đứa trẻ này là vô tội.
Mộ Dung Thư lạnh nhạt nói. Bất kể Thu Diệp giải thích ra sao, nàng cũng không có cách nào coi nàng ta như bạn bè. Dù sao tất cả những thứ tình cảm đã tồn tại lừa gạt, lợi dụng, như vậy phần tình cảm này sẽ không trọn vẹn. Thu Diệp sai rồi sao? Không, nàng cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình!
Trong mắt Thu Diệp đang cố nén những giọt lệ, sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết cách làm của nàng đã khiến Mộ Dung Thư bị thương.
Hai người nói thêm vài câu, Thu Diệp mới đưa tấm áo choàng đã thêu xong cho Mộ Dung Thư. Trên áo choàng có thêu mấy đóa hoa sen, có thể nhận thấy Thu Diệp rất dụng tâm. Mộ Dung Thư thở dài, nhìn bóng lưng Thu Diệp rời đi, bảo Hồng Lăng đưa một cái trâm cài bằng vàng ròng và một cái kim toả, thêm mấy tấm lụa chất liệu tốt nhất cho Thu Diệp, nói là đưa cho đứa bé.
Thu Diệp nhận được mấy thứ này, khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục mấy cái.
Có người từ phía sau lưng ôm nàng, cuộn nàng vào trong thân thể hắn. Nhưng nàng vẫn thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
– Là đang suy nghĩ chuyện Thu Diệp sao?
Hắn lo lắng hỏi.
Mộ Dung Thư khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt nở nụ cười. Nàng sớm phải biết, hắn có một đôi mắt sâu không thấy đáy, loại chuyện này sao có thể thoát khỏi cái nhìn của hắn, huống hồ hắn hẳn là từ việc Thu Diệp tới gặp nàng, cộng thêm vẻ mặt cô đơn lúc này của nàng nên dễ dàng đoán được.
– Chuyện gì cũng không qua được mắt chàng.
– Triệu Sơ đang xem xét thương thế trên mặt cho Hồng Lăng, chúng ta cũng qua nhìn một chút đi.
Vũ Văn Mặc buông nàng ra, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Ta cũng không phải người bi quan. Có một số việc không thể tránh được.
Nàng biết hắn đang lo cho mình mới không đành lòng gặng hỏi nữa.
Vũ Văn Mặc quay đầu hôn xuống môi nàng.
– Đi thôi.
…
Hồng Lăng bị phỏng rất nặng, tuy rằng Vũ Văn Mặc kịp thời tìm đại phu trị liệu cho nàng, nhưng phần da bị phỏng trên hai gò má quá rộng, còn bị nhiễm trùng ung mủ vì vậy đại phu tốt nhất kinh thành là Hoa Đại phu cũng chẩn đoán không chính xác, nói rằng nàng chỉ có thể giữ được tánh mạng, tuyệt đối không thể khôi phục dung nhan ngày xưa.
Mộ Dung Thư tận mắt nhìn thấy vết bỏng của Hồng Lăng, cũng hiểu lời Hoa đại phu nói không ngoa. Nàng cũng từng nghĩ tới dùng các loại thuốc để xóa vết sẹo, nhưng thuốc bôi ngoài da dù sao cũng là thuốc, chỉ có thể làm mờ đi màu đỏ do phỏng, cũng không thể thực sự xóa sẹo được.
Y thuật của Triệu Sơ hơn xa Hoa đại phu, có lẽ hắn sẽ có cách.
Khi nàng và Vũ Văn Mặc xuất hiện trong phòng, vì không quấy rầy Triệu Sơ xem bệnh, nên lẳng lặng ngồi một bên.
Một lát sau, Triệu Sơ mới xoay người nhìn về phía bọn họ, mà lúc này Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đang nhìn nhau cười, trong mắt họ lộ rõ hạnh phúc, Đôi đồng tử thâm thúy rét lạnh như hàn đầm của Triệu Sơ Hàn hơi nhíu lại, nhẹ giọng mở miệng nói:
– Vết phỏng trên mặt Hồng Lăng cô nương e là không cách nào hồi phục trong thời gian ngắn. Có điều chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc, sau một thời gian chắc chắn có thể làm nhạt vết sẹo. Thế nhưng, nếu muốn khôi phục dung mạo như trước kia, e là không thể.
Tuy Mộ Dung Thư sớm đoán được kết quả này nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Hiện thời Hồng Lăng bất quá mười bảy mười tám tuổi, cô gái nào không thích đẹp? Hồng Lăng ngoài miệng nói không để ý, nhưng dung mạo hủy hết, ở thời đại này mà muốn lập gia đình là khó như lên trời.
– Vương phi đừng lo lắng. Ngũ thiếu gia không phải nói chỉ cần kiên trì bôi thuốc, qua một thời gian, chắc chắn vết bỏng này có thể khôi phục hơn phân nửa. Nô tì chỉ là một tỳ nữ, chỉ cần vương phi không ghét bỏ, dung mạo có thế nào cũng không quan trọng.
Hồng Lăng mang theo khăn che mặt, đi tới trước mặt Mộ Dung Thư, ôn nhu nói. Điều nàng không mong muốn nhất đó là vương phi lo lắng cho mình, huống hồ khi nàng biết được dung mạo hoàn toàn bị hủy, nghĩ tới cái chết, nhưng bỗng nhiên biết được tin vương phi còn sống, vương phi không trông mặt mà bắt hình dong, nàng tin rằng vương phi chắc chắn sẽ không ghét bỏ mình.