Khi Vũ Văn Mặc nói ra hai chữ hạ nhân đã thành công khiến nụ cười trên mặt ba người Bình Sóc Vương nhất thời cứng lại. Mặc dù bọn họ không nói thẳng đưa Cảnh Thu và Dương Yên cho hắn, nhưng ở đây ai lại nghe không hiểu ý tứ bên trong? Tuy thân phận thiếp so với hạ nhân không cao hơnbao nhiêu, nhưng cũng là chủ tử rồi, vậy mà trong mắt hắn lại chẳng khác gì hạ nhân!
Tiếp đó mấy người lại nghe Mộ Dung Thư nói, quả thực không thể tin.
Nàng đây là ý gì? Người nàng đã không cần còn muốn nhét vào bên người Bình Sóc Vương?
Dương Yên và Cảnh Thu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư. Sau khi gặp được Vũ Văn Mặc, trái tim các nàng đã điên đảo, làm sao có thể làm nữ nhân của Bình Sóc Vương? Thế nhưng, vì một câu “hạ nhân” vừa rồi kia của Vũ Văn Mặc mà tinh thần chán nản. Tuy là các nàng xuất thân thứ nữ, thân phận không bằng được dòng chính nữ tôn quý, nhưng dù gì cũng là đại gia khuê tú, sao trong mắt hắn lại biến thành kẻ thân phận ti tiện như thế?
Hai vị vương phi trố mắt nhìn trừng trừng Mộ Dung Thư, họ là hai người được Bình Sóc Vương yêu thích nhất, cho nên mới trở thành bình thê, không phân cao thấp, tuy rằng trong phủ cũng có mấy di nương và nha đầu thông phòng, nhưng những lời Mộ Dung Thư mới thốt ra khiến các nàng trở tay không kịp! Đây không phải là quẳng củ khoai lang phỏng tay ngược lại cho họ sao?
Vũ Văn Mặc vẫn chưa nhìn sự biến hóa thần sắc trên mặt họ, mà là gật đầu phụ họa:
– Thư nhi nói rất có lý. Hai vị cô nương xinh đẹp động lòng người, lại là thứ muội của hai vị vương phi, chắc chắn sẽ tận tâm hầu hạ Bình Sóc Vương và hai vị vương phi. Từ trước tới nay bổn vương không có thói quen lấy đi thứ yêu thích của người khác.
Lời này vừa nói ra, mấy người Bình Sóc Vương lập tức muốn lên tiếng phản bác, nhưng tốc độ của họ sao qua được Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư tiếp lời:
– Nghĩ đến Bình Sóc Vương cũng là người phong lưu, bên người nếu không có vài người vừa ý hầu hạ, khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy đáng tiếc. Nhị vị vương phi coi như là có lòng, tìm được hai vị mĩ nhân đáng yêu như vậy, Bình Sóc Vương giữ ở bên người còn có thể làm người tri kỉ (nguyên văn là giải ngữ hoa, ứ biết là gì), người một nhà vui vẻ hòa thuận, sao người khác không hâm mộ cho được.
Bình Sóc Vương nghẹn lời, không thể ngờ hắn đến tặng người, ngược lại bị đẩy trở về. Mặc dù hắn không quá hài lòng với thái độ của Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc đã tỏ ý tuyệt đối không muốn hai cô nương này. Như vậy, hắn có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến người khác thấy chán ghét. Huống hồ, vị Nam Dương vương phi này cũng không vô dụng như đồn đãi, lời nói sắc sảo, phản ứng nhạy bén, hai nữ nhân bên cạnh hắn tuyệt đối không thể so sánh được. Có điều vì sao Vũ Văn Mặc lại cự tuyệt? Chẳng lẽ hắn không để hai người này vào mắt? Thế nhưng, có nam nhân nào lại ngại nữ nhân bên cạnh quá nhiều chứ? Hai thiếu nữ này đều có dáng người thướt tha quyến rũ, trong mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo của Dương vương phi và Cảnh vương phi hai năm trước, khiến hắn hơi d.a.o động. Nhưng vốn ý định của hắn là đưa hai nữ tử đó cho Vũ Văn Mặc, muốn nhờ đó tạo dựng quan hệ, hiện thời e là kế này không dùng được.
Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư kẻ xướng người hoạ đã khiến cho tình huống xảy ra chuyển biến cực lớn, khiến mấy nữ nhân trong phòng không kịp trở tay, bởi lẽ chuyện như thế ở thời đại này là hết sức bình thường, hiếm khi tặng lễ lại bị trả lui như vừa rồi. Quả thực một chuyện nực cười
Hơn nữa với tình huống trước mắt, nếu cứ gắng gượng đưa người cho Vũ Văn Mặc, như vậy sẽ chỉ khiến đối phương phản cảm. Vả lại Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư ngươi một lời ta một câu mà câu nào cũng là suy nghĩ cho Bình Sóc Vương, không giành thứ yêu thích của người, đây không phải nói thẳng Dương Yên và Cảnh Thu đã là người của Bình Sóc Vương sao?
Mấy người sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.
Thu hết sự biến đổi thần sắc của họ vào mắt, trong lòng Mộ Dung Thư cười thầm, người tốt như vậy, sao họ không giữ lại cho phu quân mình mà còn cố đưa cho người khác? Muốn nàng tự mình chuốc lấy ưu phiền, nàng sẽ khiến họ cũng không được thoải mái.
– Vương gia, chúng ta vẫn đừng nên bàn luận chuyện nhà của Bình Sóc Vương nữa. Hai vị cô nương đều như hoa như ngọc, tinh thông cầm kỳ thư họa, là hồng nhan tri kỉ. Sau này chắc chắn sẽ hầu hạ Bình Sóc Vương và nhị vị vương phi thật chu đáo.
Sắc mặt Dương vương phi và Cảnh vương phi liên tục thay đổi, vô cùng khó coi. Nói ra như vậy, nha đầu khắp phòng đều nghe thấy được, còn đâu là khuê dự của Dương Yên và Cảnh Thu? Cho dù không muốn cũng phải gả cho Bình Sóc Vương!
Sắc mặt Dương Yên và Cảnh Thu trắng bệch, bất chấp cái gì là ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư. Đầu tiên là muốn từ thái độ Vũ Văn Mặc xem có phải hắn không hề có cảm giác với các nàng hay không, sau đó lại bất mãn nhìn về phía Mộ Dung Thư. Nhất định là nàng ta âm thầm giở trò mới khiến Nam Dương Vương không thu nhận các nàng.
– Ừ, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đừng để người Triệu gia chờ lâu. Đi thôi.
Vũ Văn Mặc gật đầu, sau đó nắm tay Mộ Dung Thư đứng lên, hắn xoay người rồi hướng về phía Bình Sóc Vương nói:
– Bình Sóc Vương cũng đi cùng chứ?
Hắn như không thấy ánh mắt ai oán của hai cô gái, thần sắc lãnh đạm nói. Vốn trong mắt hắn đã chẳng có chỗ cho nữ tử, cũng từng không thiếu những ánh mắt lên án như vừa rồi, nhưng hắn đều không để trong lòng. Nói hắn vô tình cũng tốt, vô tâm cũng chẳng sao, xưa nay hắn vẫn thế. Huống chi, hiện tại trong lúc không hề ý thức được, trong lòng hắn đã có Mộ Dung Thư, nữ nhân khiến hắn đối đãi đặc biệt.
Sự lạnh lùng của hắn quả thật làm cho hai cô gái bị thương, lập tức hai mắt đầy lệ.
Bình Sóc Vương thu lại nghi ngờ trong lòng, ánh mắt hàm ý cảnh cáo liếc về phía Dương vương phi và Cảnh vương phi, ngầm bảo các nàng chớ nhiều lời, sau đó gật đầu trả lời:
– Được, đúng lúc tiện đường, cùng đi dùng bữa trưa thôi.
Đột nhiên, chỉ thấy Cảnh Thu bỗng nhiên bước lên trước vài bước chắn trước mặt Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, “Bịch!” một tiếng đã quỳ trên đất, hai mắt lã chã, da thịt trắng mềm của nàng khiến người khác kinh diễm, chỉ nghe nàng than thở khóc lóc:
– Cảnh Thu mới gặp Nam Dương Vương đã một lòng một dạ, đơn thuần nghe thấy Nam Dương Vương là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể e ngại thê tử, tùy ý để nữ nhân điều khiển? Nam Dương vương phi không đồng ý có nữ tử cùng nàng tranh sủng. Cảnh Thu tự nhận dung mạo thanh lệ, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, sau này bước chân vào phủ Nam Dương Vương cũng có thể hầu hạ vương gia chu đáo. Hiện thời Nam Dương vương phi đơn giản nói mấy câu đã từ chối một tấm chân tình của Cảnh Thu, Nam Dương Vương sao có thể nhẫn tâm như thế?
Không thể không nói, lá gan của Cảnh Thu này đúng là không nhỏ! Mộ Dung Thư đứng bên người Vũ Văn Mặc nghe vậy nhướng mi, trong mắt lại có ý cười.