Nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt bắt đầu khởi động giữa hai người, Mộ Dung Thư vẫn ngồi yên không tiếng động, nhưng vẫn chau mày lại. Nàng thật muốn quay về giường ngủ một giấc.
Vũ Văn Mặc quay sang Mộ Dung Thư Nhu cười nói:
– Đợi một lát là tới giờ cơm trưa rồi. Đây là điểm tâm bổn vương vừa cho người chuẩn bị, nàng ăn trước một ít. Cẩn thận đừng ăn nhiều quá, không thôi cơm trưa ăn không vào.
Nói xong, hắn chỉ vào cái đĩa trên bàn trà cạnh chỗ Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhìn theo tay hắn, trước mắt chính là một cái đĩa khá tinh xảo, trên đặt hơn mười loại bánh màu sắc khác nhau khiến người khác rất muốn ăn. Nàng khẽ nhướng đuôi mi, vừa rồi sao nàng lại không thấy nhỉ? Nhất thời, trong mắt nàng hiện lên sự mỏi mệt, gật gật đầu, đưa tay lấy điểm tâm ăn. Vũ Văn Mặc lại tự mình rót cho nàng một tách trà.
– Uống ít nước trà kẻo nghẹn.
– Vâng.
Mộ Dung Thư tao nhã ăn, hưởng thụ sự hiểu ý chu đáo của Vũ Văn Mặc. Không nói những thứ khác, có đôi khi hắn còn có thể đoán trước nàng muốn gì.
Mấy người Bình Sóc Vương nhìn thấy họ không coi ai ra gì mắt đi mày lại, nhất thời ngẩn ra nhìn nhau. Nam Dương Vương và Nam Dương vương phi thật ân ái đến không ngờ!
Dương Yên và Cảnh Thu rất hâm mộ nhìn Mộ Dung Thư. Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy một nam nhân dụng tâm với nữ nhân của mình như vậy. Vẻ mặt ôn nhu của hắn khi nhìn Nam Dương vương phi khiến các nàng càng thêm ái mộ Vũ Văn Mặc.
Tiếp đó Bình Sóc Vương hàn huyên vài câu cùng Vũ Văn Mặc. Khi Mộ Dung Thư ăn được ba bốn khối điểm tâm, Dương vương phi đã đi vào chủ đề chính:
– Nam Dương vương trong triều công sự bận rộn, bên người lại chỉ có Nam Dương vương phi hầu hạ, khó tránh khỏi quá mức đơn bạc. Nếu bên người có thêm chừng hai ba người hầu hạ cũng có thể chia sẻ một ít cho Nam Dương vương phi.
– Đúng vậy. Hiện thời bên người Nam Dương Vương chỉ có một mình Nam Dương vương phi, việc hầu hạ Nam Dương Vương khó tránh khỏi quá vất vả. Hôm qua hai tỷ muội chúng ta đã nói với Nam Dương vương phi, để hai nàng hầu hạ Nam Dương Vương và Nam Dương vương phi. Hai nha đầu này đều rất thông minh lanh lợi.
Cảnh vương phi cũng lập tức phối hợp. Sau đó ra hiệu cho Cảnh Thu và Dương yên đứng lên.
– Cảnh Thu / Dương Yên thỉnh an Nam Dương Vương, Nam Dương vương phi.
Hai thiếu nữ này hiện thời cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tuy diện mạo dáng người chưa hoàn toàn phát triển nhưng dáng vẻ đã rất xinh xắn, không phải nam nhân đều thích nhất phần non nớt này của nữ tử sao? Dù sao hai người cũng được nuôi dạy kĩ lưỡng nơi khuê phòng, cho dù trong lòng có ngưỡng mộ Vũ Văn Mặc cỡ nào lúc này cũng ngượng ngùng xấu hổ không dám nhìn thẳng, tựa như cô gái xuân thì e thẹn, vẫn khiến nam nhân rung động.
– Hai vị vương phi của bổn vương nói rất đúng. Bên người Nam Dương Vương cần phải có mấy người thân thiết. Thanh danh các nàng ở Bình Thành rất tốt, đều có tiếng tăm, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa.
Bình Sóc Vương đầu tiên là nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, sau đó mới nói với Vũ Văn Mặc. Cho dù họ ở xa kinh thành, nhưng cũng có nghe qua đồn đãi, nghe nói Nam Dương vương phi ghen tị thành tánh, cái này cũng không lạ, càng miễn bàn cầm kỳ thư họa. Mà hắn là nam nhân, tất nhiên biết nam nhân ngoại trừ thích nữ tử có dung mạo bên ngoài xuất sắc, cũng sẽ có vài phần thưởng thức với nữ tử tài hoa.
Đôi mắt như băng tuyết ngàn năm của Vũ Văn Mặc nhìn lướt qua Dương Yên và Cảnh Thu, cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái rồi quay đi, bên tai nghe ba người thi nhau lên tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chén trà.
Từ biểu tình này, mấy người đều đoán không ra ý nghĩ của hắn. Tuy rằng Cảnh Thu và Dương Yên đều khá xinh đẹp, nhưng so ra vẫn kém xa Mộ Dung Thư. Có điều tài nghệ hai người tuyệt đối áp đảo Mộ Dung Thư!
– Tối qua chúng ta đã nói với Nam Dương vương phi. Nam Dương vương phi cũng bảo rằng rất thích Cảnh Thu và Dương Yên. Có điều Nam Dương vương phi nói nàng cũng không thể tự tiện thu nhận họ, vì vậy chúng ta mới trực tiếp hỏi Nam Dương Vương.
Dương vương phi không muốn trì hoãn chuyện này nên chẳng thèm kiêng nể gì nói thẳng với Vũ Văn Mặc.
Bình Sóc Vương và Cảnh vương phi đều nhăn mày lại. Dương vương phi nói như vậy, không phải đã đắc tội Nam Dương vương phi sao?
Vũ Văn Mặc cau mày, trong con ngươi hiện lên một luồng ánh sáng lạnh. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn về phía Mộ Dung Thư, thâm tình hỏi:
– No rồi à?
Nghe vậy, Mộ Dung Thư bỏ điểm tâm xuống, lấy khăn lụa ra xoa xoa tay, cười hơi mất tự nhiên:
– Điểm tâm ăn rất ngon, thật không muốn ngừng.
Không ngờ một chuyện nhỏ nhặt như vậy hắn cũng có thể phát hiện.
Giọng điệu Vũ Văn Mặc mang theo trách cứ:
– Về sau ăn điểm tâm ít thôi, đừng để lỡ bữa chính.
– Vâng!
Mộ Dung Thư rất biết nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, có vẻ như quên mất những lời vừa rồi của Dương vương phi. Điều này khiến họ hoàn toàn bất ngờ.
Sau đó, Vũ Văn Mặc chuyển mắt nhìn về phía Bình Sóc Vương, giọng nói lạnh lùng.
– Bổn vương cám ơn ý tốt của Bình Sóc Vương. Vương phủ của ta không thiếu hạ nhân. (Mặc ca câu này độc, MK, là hạ nhân, hạ nhân đó)
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Thư hàm chứa tươi cười. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Bình Sóc Vương, nụ cười trên môi nàng nở rộ như yên hoa, nói:
– Hai vị cô nương đều rất xinh đẹp, cũng chẳng kém Dương vương phi và Cảnh vương phi là bao. Mà hai vị vương phi hầu hạ Bình Sóc Vương Bình nhất định cũng có lúc chưa được chu toàn, chi bằng để các nàng hầu hạ bên người Bình Sóc Vương đi.