Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

"Nếu như cô nương thật sự thích, ta bán với giá năm lượng bạc, được chứ?"

Phật Tịch: "..."

Tâm hồn yếu ớt của nàng bị tổn thương sâu sắc.

Thôi đành chịu.

Nàng lại mua thêm cái nữa, cứ tính như một chiếc mười lượng, trở về đưa cho Tòng Tâm và Tòng Huyên.

Trong chớp mắt nàng quay lại, móc ra năm lượng bạc đặt trên kệ, cầm vòng tay kia rời đi.

*

Tòng Tâm và Tòng Huyên chạy đến chỗ hẹn, chỉ thấy xung quanh Phật Tịch đặt rất nhiều đồ đã đóng gói sẵn, ở giữa còn cắm một bó mứt quả.

"Vương, vương phi, người..."

Phật Tịch cắn một viên mứt quả: "Chuyện đó làm xong chưa?"

Hai người gật đầu.

Phật Tịch đứng lên: "Vậy đi thôi."

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn đồ vật trên đất, vô cùng sầu thảm, sao xách những thứ này về được.

Nhưng vào lúc này, Linh Tiêu cưỡi xe ngựa chạy đến, đứng cạnh ba người: "Vương phi, vương gia lệnh cho thuộc hạ đến đón người trở về."

Phật Tịch gật đầu: "Trở về thôi."

Xe ngựa chạy đến phủ Thần vương, Phật Tịch xoay người xuống xe ngựa, có một bàn tay đưa qua. Nàng ngước mắt nhìn lại, là Bắc Minh Thần đứng ở một bên, định đỡ nàng xuống xe ngựa.

"Vương gia?"

[Vô sự hiến ân cần, hắn muốn làm gì?]

Sắc mặt của Bắc Minh Thần không thay đổi, kéo tay Phật Tịch, nhìn mấy người Linh Tiêu, thấy bọn họ đang khuân đồ xuống xe ngựa, khó hiểu hỏi: "Mua nhiều đồ thế à?"

Phật Tịch gật đầu.

[Hôm nay tốn thêm mười lượng bạc, mua nhiều đồ chút bù lại mười lượng kia.]

Bắc Minh Thần cười một tiếng, kéo Phật Tịch đi thẳng về phía trước, vừa đi vào phủ Thần vương, sau lưng vang lên tiếng Ninh Nhàn Uyển.

"Vương gia."

[Đúng là phân loại rác rưởi bắt đầu từ ngươi.]

[Gió xuân mười dặm bị ngươi làm đột tử tại chỗ.]

[Phiền chết mất.]

Nàng hất tay Bắc Minh Thần ra, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.

Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy cảnh này, trên môi cong lên nụ cười đắc ý. Nàng ta muốn Phật Tịch làm như thế, làm nhiều lần thì Bắc Minh Thần sẽ ghét bỏ nàng.

Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi kia, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Ninh Nhàn Uyển.

Phật Tịch đi đến chỗ không người, dừng lại nhìn xung quanh, cúi đầu khẽ hỏi Tòng Tâm và Tòng Huyên: "Những người kia nói gì?"

Tòng Tâm nhìn xung quanh, móc một bình sư trắng ra khỏi ngực, chậm rãi ung dung đưa cho Phật Tịch.

"Vương phi, chúng ta làm vậy có được thật không, ngộ nhỡ Vương gia phát hiện chúng ta bỏ..."

"Suỵt!" Phật Tịch duỗi ngón tay đặt lên môi, ra hiệu Tòng Tâm ngậm miệng.

Nàng nhìn bình sứ trắng trong tay: "Đây là cái gì?"

Tòng Tâm mấp máy môi. 

Phật Tịch gật đầu tỏ ý mình đã biết: "Các ngươi đi ra cửa chờ đi, đợi người đến hãy đi vào."

"Vâng."

Phật Tịch cất bình sứ màu trắng, đi về phía Thần Tịch viện.

Nàng vừa vào viện đã sợ ngây người, mở to mắt. Động vật đi mấy hôm trước đã trở về hết, còn thêm rất nhiều.

Husky gâu gâu gâu chạy đến: "Tịch tỷ, Tịch tỷ, Tịch tỷ..."

Phật Tịch trợn mắt: "Đi ra."

Những con vật khác vội đi lên, lải nhải liên tục.

Phật Tịch phủi tay: "Yên lặng."

 

Advertisement
';
Advertisement