Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

"Vương phi của Thần vương huynh đúng là ngây thơ hoạt bát."

Bắc Minh Thần và một nam tử tuấn tú đi trên hành lang, chỉ thấy Phật Tịch kéo hai nha hoàn vui vẻ chạy đến.

Bắc Minh Thần nghe thấy câu nói này, hơi dừng bước thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, khóe miệng cong lên, vẻ mặt dịu dàng.

Lận Thần nhìn thấy dáng vẻ này của Bắc Minh Thần đã biết hắn rung động, chợt nở nụ cười, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Trên đường lớn, Phật Tịch khẽ nói bên tai Tòng Tâm và Tòng Huyên, cười xấu xa.

Tòng Tâm và Tòng Huyên hoảng sợ nhìn nàng, sợ hãi nói: "Vương phi, như vậy không hay đâu."

"Vương gia có tức giận không?"

Phật Tịch lắc đầu, khẳng định nói: "Chắc chắn sẽ không, ta đảm bảo."

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, không thể tin được mà nhìn Phật Tịch. Đúng là vương phi không bình thường, rất rộng lượng.

Phật Tịch phất tay: "Nhanh lên đi, đợi lát nữa tập hợp ở đây."

"Vâng..."

Chờ sau khi Tòng Tâm và Tòng Huyên rời đi, Phật Tịch cười vui vẻ đi thẳng về phía trước. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy một chiếc vòng tay, dưới ánh mặt trời chiếc vòng kia lóe lên ánh sáng. Nàng đi qua cầm lấy nó, quan sát cẩn thận.

Ông chủ vội giải thích: "Cô nương có ánh mắt thật tốt, vòng tay này dùng tơ băng tằm thượng phẩm làm ra. Người nhìn màu này đi, băng tằm bình thường không thể làm được vòng tay chói sáng này đâu."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng là rất sáng."

Lần đầu tiên nhìn còn tưởng rằng là vòng tay huỳnh quang nàng chơi khi còn bé.

Ông chủ thấy Phật Tịch thích, càng dốc sức giải thích: "Đúng thế, ta phải dốc rất nhiều sức mới giành được vòng tay này, trong tiệm chỉ có một chiếc này mà thôi."

"À,,." Phật Tịch như có điều suy nghĩ, vòng tay này không tệ.

Nàng nhìn ông chủ: "Ta thích vòng tay này, bao nhiêu tiền?"

Ông chủ vui vẻ ra mặt, thấy Phật Tịch móc hà bao ra lại nhìn cách ăn mặc của nàng đã biết không phải người bình thường. Ông ta vung tay lên, lớn tiếng nói: "Một trăm hai mươi lượng."

Tay Phật Tịch đang móc bạc tạm dừng, ngẩng đầu nhìn lại, giọng điệu khó mà tin được: "Ông nói lại lần nữa, bao nhiêu?"

Sắc mặt ông chủ không thay đổi, đầu tiê duỗi một ngón tay ra, lại duỗi hai ngón tay, cười nói: "Cô nương, một trăm hai mươi lượng."

Phật Tịch gật đầu, để vòng tay xuống vờ muốn đi: "Chúng ta có duyên gặp lại."

Cô nương, chờ đã." Ông chủ thấy Phật Tịch muốn đi thật, vội gọi nàng lại.

Phật Tịch quay người nhìn ông chủ, bán cắt cổ, thứ này nếu như ở hiện đại thì nhiều lắm chỉ mười tệ mà thôi.

Ông chủ lấy lòng nói: "Ta thấy cô nương thật sự thích vòng tay này, vậy đi, một trăm lẻ năm nhé?"

Phật Tịch cười lạnh: "Tạm biệt..."

"Ôi, quay lại đi, vậy cô nương ra giá, cô nương muốn mua với giá bao nhiêu?"

Phật Tịch đưa tay chống cằm suy nghĩ, há miệng: "Xóa số lẻ đi."

零: Có nghĩa vừa là số 0, vừa là số lẻ.

Ông chủ vô cùng vui mừng, một trăm lẻ năm, nếu xóa số không là một trăm lượng, đúng là mỏ vàng hiếm có.

Ông ta đáp: "Bán..."

Phật Tịch móc bạc trong ví ra, đặt lên quầy: "Mười lăm lượng, ông đếm đi."

Ông chủ trợn tròn mắt, nhìn mười lăm lượng bạc trên quầy, lại nhìn Phật Tịch.

"Xóa số giữa à?"

Phật Tịch gật đầu: "Ừm..."

Ông chủ vò đầu: "Cô nương, nào có chuyện không tính số lẻ như thế, tôi lỗ vốn mất."

Phật Tịch mím môi, vờ muốn cầm bạc trên quầy.

"Vậy thôi, lần sau ta sẽ đến mua."

Ông chủ vội cất bạc đi, buồn bã nói: "Được rồi, bán cho cô nương."

Phật Tịch thấy dáng vẻ của ông chủ, nghĩ rằng vòng tay này rất đáng tiếc, trong lòng thầm vui cảm giác như lời mấy tỷ.

Nàng cất vòng tay vào hà bao, vui vẻ đi về phía trước, đi qua con phố khác.

Nàng "A" một tiếng, cầm vòng tay ở cửa hàng, chỉ thấy vòng tay này giống hệt vòng tay nàng vừa mua.

Ông chủ vội nói: "Ánh mắt cô nương tốt quá, cái này..."

"Dừng lại, vòng tay này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ cười nói: "Mười lượng bạc."

Suýt chút nữa Phật Tịch không thở nổi, suýt chút nữa đã rời khỏi thế gian này, thả vòng tay xuống xoay người rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng kêu to của ông chủ: "Cô nương, chờ một chút, có thể thương lượng lại."

 

Advertisement
';
Advertisement