Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Phật Tịch nghiến răng nghiến lợi, cổ tay trắng nõn dùng sức.

[Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì đường ai nấy bay.]

[Ta bay đi trước đây.]

Bắc Minh Thần sợ làm đau Phật Tịch thật nên thả lỏng tay ra.

Phật Tịch vội đứng lên, đẩy ghế ra vờ muốn chạy vào trong đại điện.

Bắc Minh Thần cũng đứng lên: "Bổn vương và nàng cùng đi qua."

Phật Tịch hít sâu một hơi.

[Thật muốn tát hắn một bạt tai.]

[Tắm mưa nửa ngày như thế, còn tưởng rằng hắn có đam mê đặc biệt gì đó.]

Nàng vờ như không nghe thấy câu nói đó, chạy vội vào điện.

Tòng Huyên, Tòng Tâm vội vàng giúp Phật Tịch sửa lại y phục.

Phật Tịch mặc vải lụa mỏng, giờ phút này bị ngấm mưa, ít nhiều gì váy áo cũng trở nên xuyên thấu.

Bắc Minh Thần thấy thế, ánh mắt âm trầm cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Phật Tịch.

Phật Tịch giật mình, ngoái nhìn lại.

[Sao hắn có lòng tốt như thế? Sao ta cảm thấy không đáng tin nhỉ?]

Bắc Minh Thần nghe tiếng lòng của Phật Tịch đã thành thói quen, giờ phút này mặt không đổi sắc đưa tay nắm bả vai của Phật Tịch.

Phật Tịch cắn răng, mỉm cười nói: "Vương gia, bây giờ đang ở trước mặt mọi người, phải chú ý hình tượng."

Bắc Minh Thần khẽ ừ một tiếng, ôm chặt hơn.

Phật Tịch mỉm cười mê ly.

[Có vài việc không cần tranh luận, ngoài mặt ta phục tùng nhưng trong lòng lại thầm phản kháng.]

[Ai bảo ngươi là vương gia một nước chứ.]

[Ít nhiều gì cũng phải cho thể diện.]

Hoàng thượng nhìn thấy hành động của hai người, hài lòng nở nụ cười. Ông còn sợ Bắc Minh Thần không thích Phật Tịch, bây giờ xem ra là ông suy nghĩ nhiều rồi.

Trong đáy mắt của Ninh Nhàn Uyển tràn đầy vẻ không cam lòng, trên mặt lộ vẻ vặn vẹo và căm hận.

Sao lại biến thành như thế?

Từ nhỏ, Ninh Nhàn Uyển nàng đã là thiên kim đại tiểu thư được mọi người hâm mộ, là hòn ngọc quý được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay, là tài nữ nổi danh nhất kinh thành.

Ninh Nhàn Uyển nghĩ đến đây nắm chặt hai tay.

Nàng ta không tin...

Phật Tịch chỉ là một đạo cô mà thôi, cho dù nàng ta biết nhảy thì có gì mà sợ chứ.

"Bẩm báo Hoàng thượng, dạ hương lan người trồng trong ngự hoa viên đã bị người ta làm hỏng rồi."

Đám người nghe thấy lời này thi nhau cúi đầu xì xào bàn tán, cũng đang bàn luận ai to gan như thế.

Trong lòng Phật Tịch hơi căng thẳng.

[Chẳng lẽ dạ hương lan y nói là thứ bị ta làm vỡ à?]

Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn thoáng qua Phật Tịch, đúng là tai họa. Dạ hương lan kia do Hoàng thượng đích thân trồng, định đưa cho tần phi dị tộc để nàng ta vui vẻ.

Hoàng thượng giật mình vụt đứng lên, hơi có dấu hiệu muốn nổi giận. Song, các vị quan viên đều ở đây, phải kìm lại, giọng nói của ông không vui.

"Biết ai gây ra không?"

Thị vệ cúi đầu thấp hơn, giọng nói nhỏ đi: "Bẩm Hoàng thượng, lúc cung nữ chạy đến thì không thấy ai ở xung quanh cả."

Hoàng thượng ngồi xuống lần nữa, giọng nói trầm thấp: "Tra cho trẫm..."

Phật Tịch chột dạ sờ lên mũi, vừa định đứng lên nhận chuyện này, bỗng nhiên cánh tay bi Bắc Minh Thần ở bên cạnh giữ lại.

Phật Tịch ngồi xuống nhìn qua, ánh mắt mờ mịt.

Bắc Minh Thần cúi đầu xuống, khẽ nói bên tai Phật Tịch: "Nàng phá hỏng chậu dạ hương lan à?"

Phật Tịch tỏ vẻ xem thường.

[Chắc chắn tên này có hai nhân cách, chẳng phải lúc ở trong hoa viên sống c.h.ế.t không cúi đầu sao?]

Trong chớp mắt, Bắc Minh Thần ngẩng đầu lên, hắn không biết sao mình lại cúi đầu xuống?

"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Giọng nói nghiêm túc của hộ vệ vang lên trong đại điện.

Bắc Minh Thần hoàn hồn, hỏi lại lần nữa: "Nàng phá hỏng dạ hương lan à?"

Phật Tịch lắc đầu, liên tục khoát tay.

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ này của Phật Tịch, nghĩ rằng không phải nàng. Hắn thoáng yên tâm, ai ngờ lại nghe nàng nói tiếp.

"Ta không phá hỏng dạ hương lan, chỉ đánh vỡ chậu hoa thôi."

 

Advertisement
';
Advertisement