Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

[Lúc thế này lúc thế khác.]

[Hoàn toàn không biết thế nào?]

[Buồn vui thất thường.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, không thể tranh luận với nữ tử.

Hắn nhịn...

Phật Tịch cảm giác thân thể lạnh lẽo, hít mũi một cái, kéo váy áo trên người.

[Trời sắp mưa rồi.] 

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, nhìn trên bầu trời đêm đầy sao, nào có dấu hiệu mưa chứ?

Phật Tịch nhích người lại gần Bắc Minh Thần, khẽ nói: "Vương gia, trời sắp mưa rồi."

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói êm tai, hắn quay sang nhìn Phật Tịch. Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, còn có đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, không hiểu sao trong lòng dâng lên dục vọng khó hiểu.

Hắn dời mắt, hít sâu một hơi, bưng chén rượu lên ngửa đầu uống sạch, để chén rượu lên bàn, đưa tay chống mặt bàn, cúi thăp đầu chậm rãi làm lắng lại xao động trong cơ thể.

Phật Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấy người bên cạnh không nói gì, nghĩ rằng hắn không tin.

Nàng đưa tay khẽ chọc cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Vương gia."

Bắc Minh Thần nâng đầu nhìn Phật Tịch, lại cúi đầu xuống, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

[Thì ra ngươi không nghe ta nói chuyện.]

Phật Tịch nén giận, bình tĩnh nói: "Trời sắp mưa rồi."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu, không nói nữa.

Phật Tịch mím môi.

[Đừng nghĩ rằng ta không nhìn ra ngươi không tin ta.]

[Một lát nữa trời sẽ mưa thật đấy.]

[Được rồi, vậy ta tự trốn đi trước vậy.]

"Vương gia, ta qua đình bên kia dạo chơi nhé."

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch chuẩn bị đứng dậy, đôi mắt men say m.ô.n.g lung nhìn nàng.

"Sẽ không mưa đâu, nàng yên tâm."

Phật Tịch không biết nên nói gì, muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm rất chặt.

[Ta không yên tâm chút nào.]

Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cố rút tay mình ra.

[Ngươi mau buông ra.]

[Có phải hắn đang nhận nhầm người không nhỉ?]

Nàng vỗ tay hắn: "Vương gia, ngài biết ta là ai không?"

Bắc Minh Thần vốn không muốn trả lời, nhưng khi đối mặt với nụ cười rực rỡ của, đôi môi khẽ cong lên: "Nàng là vương phi của bổn vương, Phật Tịch."

Phật Tịch cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

[Cám ơn ngươi có thể nhận ra ta.]

Có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, nàng ngửa đầu nhìn lại, từng hạt mưa rơi xuống.

Nàng lo lắng vỗ cánh tay của Bắc Minh Thần: "Vương gia, vương gia, ngài mau nhìn đi, trời mưa thật rồi."

Bắc Minh Thần gật đầu: "Ta nhìn thấy rồi."

Trong lòng hắn kinh ngạc, sao Phật Tịch biết trời sắp mưa?

Phật Tịch kích động vỗ cánh tay của Bắc Minh Thần.

[Lần này có thể chứng minh lời ta nói đều là thật.]

Bắc Minh Thần nắm tay nàng: "Đừng vỗ, ta thấy rồi."

Phật Tịch lúng túng rút tay ra.

[Quá kích động rồi, ha ha.]

"Vương gia, chúng ta mau đi tránh mưa đi, hôm nay mưa rất to đấy."

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y đang giãy dụa của nàng, giọng điệu ôn hòa: "Đừng sợ, bổn vương ở cạnh cạnh."

Vẻ mặt Phật Tịch như đớp cít.

[Cái gì.]

[Gặp mưa còn ở cạnh?]

[Đầu óc của hắn có vấn đề à?]

Phật Tịch nhìn thấy mưa càng lúc càng lớn, nàng cố rút tay ra muốn mau chóng tránh mưa.

[Ngươi mau buông tay ra đi.]

[Ôi trời ơi.]

Bắc Minh Thần không buông tay, quyết không buông tay. Đầu óc hắn suy nghĩ, bất chợt nói: "Chúng ta là phu thê mới cưới."

Phật Tịch hơi dở khóc dở cười, nàng cảm thấy mình không thể nào hiểu được Bắc Minh Thần.

Không biết là vấn đề của nàng? Hay là của hắn?

[Đừng thử thấu hiểu ta, cách này của ngươi không được đâu.]

Đám người trên yến hội phát hiện trời mưa, thi nhau đứng lên.

"Trời mưa..."

"Ừm, mưa càng lúc càng lớn."

"Hoàng thượng, mau dời bước vào điện đi."

Người trong yến hội bắt đầu di chuyển, định trốn vào trong đại điện tránh mưa.

Lại nhìn tên ngốc Bắc Minh Thần này.

Haiz, vẫn không buông tay.

 

Advertisement
';
Advertisement