Mắt thấy Tống Chí Mai ngày càng hùng hổ dọa người, Tề Đẳng Nhàn cũng không nhẫn nhịn nữa.
Hắn chập hai tay lại và bất ngờ đưa lên trước mặt, chính vào lúc hai khuỷu tay của Tống Chí Mai lao đến, hắn ngay lập tức đón lấy!
Hai bàn tay ngay lập tức xòe ra, mỗi một ngón tay đều mềm mại như dỏ dại nhưng lại mang theo sự cứng rắn tiềm ẩn, chỉ trong chốc lát đã khóa chặt lấy cánh tay của Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai bị bàn tay của hắn khóa lại, cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cảm giác đau đớn như bị cứa vào.
Một số loài cỏ dại tuy rằng trông thì rất mềm mại nhưng trên lá cỏ lại có rất nhiều răng cưa, rất dễ dàng khiến cho người ta đứt tay và chảy máu.
Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn ấn xuống và phát huy sức mạnh, trực tiếp khiến cho thế đánh của Tống Chí Mai bị chấn động đến mức suýt chút nữa đã rời ra.
“Cút đi!”
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng và đánh ra một chưởng, bụp một tiếng đánh thẳng vào bụng của Tống Chí Mai.
Sắc mặt của Tống Chí Mai ngay lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, cả người bay thẳng ra ngoài, đập vào cái bàn rầm một cái, khiến cho cái bàn đó vỡ tan tành.
“Bát Quái chưởng hay lắm!” Văn Tư Thuận ở bên cạnh thấy thế thì cuối cùng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, trên mặt hiện ra biểu cảm nóng lòng muốn thử xem sao.
Anh ta vốn là người được Từ An mời đến để đối phó với Tề Đẳng Nhàn, bây giờ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh ra chiêu Bát Quái chưởng với công lực thâm hậu như thế, anh ta không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn và nóng lòng muốn thử xem thân thủ của Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Mọi người nhìn thấy Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay thì đều choáng váng đầu óc, ai cũng biết Tống Chí Mai đã từng là một mãnh nữ có thể xách theo dao bầu và truy sát cả một đám ác ôn.
Lúc này Lý Vân Uyển mới vội vàng chạy đến và hỏi với giọng lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tống Chí Mai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như đã bị đảo lộn hết lên rồi vậy, trong cổ họng có vị cay xè, có một ngụm máu dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng nhịn xuống, hộc máu ở trước mặt nhiều người như thế thì thật là bất lịch sự và mất mặt!
“Mẹ không sao!” Tống Chí Mai cắn chặt răng và lạnh lùng nói.
Bây giờ bà ta đã chắc chắn rằng mình và Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, Bát Quái chưởng của người ta đã đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, chút Bát Cực quyền này của mình hoàn toàn chẳng là gì cả!
Bà ta có thể khẳng định rằng võ công của Tề Đẳng Nhàn e rằng đã không còn thua kém gì so với vị đại tông sư Đổng Hải Xuyên một chưởng đập nát nội tạng của một con trâu điên kia nữa rồi!
Một chưởng ban nãy kia, chắc chắn là đối phương đã nể mặt Lý Vân Uyển mà hạ thủ lưu tình với bà ta, nếu không thì e rằng nội tạng của bà ta đã bị một chưởng đó đánh cho vỡ vụn rồi.
Tề Đẳng Nhàn liếc Tống Chí Mai một cái, không thèm nói chuyện với bà ta, nếu như bà ta không biết tốt xấu mà lại xông đến nữa thì hắn sẽ không nhẹ tay nữa đâu.
Lúc này, Văn Tư Thuận đứng dậy và nhàn nhạt nói: “Bát Quái chưởng của anh khá lắm, chẳng trách anh lại kiêu căng như thế, cơ mà chỉ riêng chút bản lĩnh đó thôi thì chưa đủ đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Cậu chui ra từ dây thắt lưng không thắt chặt của ai mà cũng có tư cách để đánh giá tôi?”
“Hỗn xược, nói chuyện với thiếu đà chủ Văn kiểu gì thế hả!”
“Thiếu đà chủ Văn là thiếu đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, lại còn bái đại tông sư Nham Toái Lưu của nước Kiệt Bành làm thầy, tuổi trẻ thành danh, có phong thái của một tông sư trẻ tuổi, cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với ngài ấy kiểu đấy?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ Văn, như vậy thì mới có thể giữ được cái mạng chó của cậu!”
“Cái thứ không biết tốt xấu kia, cứ mở miệng ra là lại ăn nói hồ đồ, thực sự cho rằng mình tài giỏi lắm à? Còn không mau quỳ xuống!”
Sau khi nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói vậy, mọi người đều nhao nhao quát lớn và muốn bắt Tề Đẳng Nhàn quỳ xuống nhận sai với Văn Tư Thuận.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nghe mấy lời vô nghĩa kia, trực tiếp tự động chọn lọc thông tin, nhìn Từ An và nói: “Đây là người mà ông cất công mời đến từ Thượng Hải xa xôi đó hả? Chỉ thế thôi đấy hả?”
Sau khi nghe xong lời nói đầy vẻ tự cao này, sắc mặt của Từ An trầm xuống, ông ta cười khẩy và nói: “Tên họ Tề kia, cậu đừng có mà quá lộng hành! Tôi đặc biệt mời thiếu đà chủ Văn đến đây chính là để đánh chết cậu!”
Từ Dương cũng cười khẩy và nói: “Biết điều thì nhanh chóng hủy bỏ việc hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, sau đó ngoan ngoãn đầu hàng Long Môn chúng ta, dâng người phụ nữ của mày lên cho thiếu đà chủ, như vậy nói không chừng mày còn có thể sống sót.”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra móc móc lỗ tai của mình, cảm thấy lời nói của những người này nghe rất nhàm chán.
“Tôi thừa nhận việc cậu có chút võ thuật, nhưng chỉ dựa vào chút xíu này mà đã dám nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi à? Cậu không sợ nói ra sẽ bị người khác chê cười sao!” Lúc này Tống Chí Mai mới lấy lại được chút sức lực và lạnh lùng nói.
“Cho bà cơ hội mà bà không cần, bây giờ bà có cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng trả lời một câu.
Tống Chí Mai lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ Văn, xin cậu hãy ra tay xử lí người này! Sau khi giải quyết xong người này, tôi sẽ gả con gái cho cậu, những điều kiện chúng ta đã bàn xong trước đó cũng không cần thay đổi.”
Vẻ mặt của Lý Vân Uyển không khỏi trở nên khó coi hơn nữa, cô ta cảm thấy mẹ mình thật sự là đã quá chấp mê bất ngộ rồi.
Tại sao bà ấy lại không chịu tin tưởng Tề Đẳng Nhàn chứ? Được thôi, cho dù bà ấy không tin tưởng Tề Đẳng Nhàn thì ít nhất bà ấy cũng phải tin tưởng con gái của chính mình chứ?
“Ha ha ha, phó giám đốc Tống yên tâm, chuyến này tôi đến Trung Hải chính là để xử lí cái tên ngông cuồng này!”
“Còn nữa, nếu như anh ta đã dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
“Rất nhanh thôi anh ta sẽ phải đi chầu Diêm Vương!”
Sau khi nói xong lời này, Văn Tư Thuận đột nhiên đạp về phía trước một bước, rầm một tiếng, mặt đất rung động, đèn chùm treo trên trần nhà cũng phát ra những tiếng vo ve.
Một đạp này của anh ta khiến cho cái thảm rạn nứt, gạch nền vỡ toang, xuất hiện một vết chân rất sâu.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ai nấy đều theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Uy thế trên người Văn Tư Thuận quả thực quá đáng sợ và quá dọa người, tiến vào quá gần khó tránh khỏi việc khiến con người ta lo lắng liệu mình có thể bị ảnh hưởng hay không.
Tề Đẳng Nhàn lại chẳng hề động đậy, hắn cười khẩy một tiếng và hờ hững nói: “Tôi với Long Môn ở Thượng Hải không thù không oán, cậu chắc chắn muốn động thủ với tôi à?!”
Văn Tư Thuận nói với giọng khinh thường: “Tôi không muốn nói nhiều với cái tên ngông cuồng như anh, hoặc là anh quỳ xuống và tự phế tay chân của mình, hoặc là tôi sẽ tự mình ra tay!”
“Nhưng mà tôi phải cảnh cáo anh, nếu như để tôi ra tay thì chưa biết là sống hay chết đâu.”
“Nếu như bị tôi đánh chết rồi thì anh cũng đừng có trách tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nhìn Văn Tư Thuận, chầm chậm giơ một tay ra, sau đó, hắn đột nhiên giơ thẳng ngón giữa lên.
Đám đông xôn xao!
“Cái tên này đúng là không cần mạng nữa mà, sao lại dám khiêu khích thiếu đà chủ Văn như vậy chứ!”
“Nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ nhanh chóng cụp đuôi rồi biến khỏi đây, sau này cũng sẽ làm người một cách khiêm tốn.”
“Thiếu đà chủ Văn đã quét sạch rất nhiều cao thủ ở vùng duyên hải Đông Nam và tạo nên danh hiệu bất khả chiến bại từ lâu rồi, cái tên họ Tề kia khiêu khích ngài ấy chẳng khác nào là tự tìm đường chết!”
“Mọi người chuẩn bị đi nào, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ăn tiệc đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!