Lời Tề Đẳng Nhân nói trực tiếp khiến hiện trường cho sóng to gió lớn!
Hắn cư nhiên dám nói thiếu đà chủ Long Môn Văn Tư Thuận tính là cái thứ gì?!
Văn Tư Thuận người ta thành danh từ khi con niên thiếu, thậm chí còn là học trò của đại tôn sư Nham Toái Lưu ở Nhật Bản, từ khi còn nhỏ anh ta đã quét ngang vùng duyên hải Đông Nam, đúc kết được tên tuổi bao năm qua.
Danh vọng bậc này, thực lực bậc này, hoàn toàn vượt xa thiếu đà chủ Trần Hùng Phi từ Hương Sơn Long Môn đến thành phố Trung Hải lần trước.
“Cậu?”
“Trở thành chỗ dựa lớn nhất của tôi?”
“Ha ha ha…… Vui đùa gì vậy! Cậu có thể cho tôi cái chỗ dựa gì hả?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng không biết lượng sức mình mà thôi!”
Tống Chí Mai cười nhạt với Tề Đẳng Nhân, lời nói mang theo vô vàng sự khinh thường.
Kiên nhẫn của Tề Đẳng Nhân cực kỳ có hạn, hắn đã sớm khó chịu với Tống Chí Mai, hắn híp mắt cười nói: “Nể tình bà là mẹ ruột của Vân Uyển, nên tôi mới tôn trọng mà gọi một tiếng dì Tống.”
“Nếu bà không phải mẹ của cô ấy, tôi đã sớm đánh chết bà rồi.”
“Ở trước mặt tôi mà còn dám nhảy nhót lung tung, bà cảm thấy bà là cái thá gì?!”
Thời điểm nói ra lời này, tính cách thô bạo nóng nảy của hắn thể hiện ra một cách rõ ràng, điều này thật sự khá phiền phức.
Lần trước Tống Chí Mai tìm đến một tên Dương Viễn Sơn để bắt ép Lý Vân Uyển xem mắt, lần này dứt khoát trực tiếp ép buộc cô ta gả cho Văn Tư Thuận, chỉ vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con gái ruột cũng bán cho người ta.
Lý Vân Uyển cũng há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhân, cho dù cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhân có đôi khi hơi bạo lực, nhưng không nghĩ tới hắn dám nói ra lời nói như vậy!
“Vãi ò, cái tên họ Tề này cũng quá kiêu ngạo rồi, cho rằng bản thân đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 tỷ đô la mỹ là có thể thiên hạ vô địch sao?”
“Hắn đúng là không biết tốt xấu, đối địch với liên minh thương nghiệp Từ thị, đã là tìm đường chết rồi, hiện tại lại còn đắc tội với quý bà Tống và Văn thiếu đà chủ nữa.”
“Đã sớm nghe nói Tề tổng của Tianlai Capital là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng không nghĩ tới lại có thể kiêu ngạo như vậy.”
Đám người vây xem đều sôi nổi lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhân nói chuyện kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhân đe dọa mà giật cả mình, lập tức nổi giận, tên này vậy mà dám nói chuyện với mình như vậy?
“Lý Vân Uyển, concon mau nhìn sắc mặt của nó đi!” Tống Chí Mai tức giận quát lớn.
Lý Vân Uyển chỉ đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhân, mím môi, trầm giọng nói: “Mẹ, lần này mẹ thật sự có chút quá đáng!”
Tống Chí Mai tức giận nói: “Quá đáng? Mẹ là vì muốn tốt cho con! Con có biết chờ sau khi con gả cho Văn thiếu đà chủ, sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý đang chờ con không? Con có biết con sẽ có được địa vị như thế nào trong tương lai không?”
“Nể tình con là con gái của mẹ, mẹ không so đo với con!”
“Hiện tại, lập tức qua bên cạnh mẹ, sau đó cắt đứt quan hệ với tên đàn ông này.”
“Nếu không thì đừng trách mẹ không nể tình mẹ con.”
Tề Đẳng Nhân bĩu môi, hắn ghét nhất mấy cái lý do lý trấu này, lúc trước, mấy tên ngu xuẩn kia cũng dùng lý do như này để ép ba mẹ hắn ly hôn.
Vì thế, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tống Chí Mai, mỗi người sinh ra đều tự do, cho dù là cha mẹ, cũng không có tư cách quyết định cuộc sống của họ!”
“Bà đừng có mà ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, trò này không có tác dụng đâu.”
“Tôi cho bà mặt mũi, sẵn lòng làm chỗ dựa cho bà, giúp đỡ bà thượng vị, bà lại không tin, ngược lại còn muốn ép buộc Vân Uyển.”
“Nếu bà còn dám dong dài ở chỗ này, thì vị trí đà chủ kia bà cũng đừng mơ giữ nổi!”
Lý Vân Uyển nhìn thấy Tề Đẳng Nhân trở mặt với mẹ của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Cô ta thực sự không muốn như vậy, người một nhà, đương nhiên phải hoà thuận vui vẻ mới là tốt nhất.
Hơn nữa, khi còn nhỏ, mẹ cô ta thực sự rất yêu thương cô ta.
Nhưng mà, cô ta không muốn gả cho Văn Tư Thuận, cũng không đồng ý với lời nói chỉ vì muốn tốt cho cô ta của mẹ mình.
Nhìn Tề Đẳng Nhân ở đằng trước đứng bên cạnh Lý Vân Uyển, Kiều Thu Mộng yên lặng thở dài, cô ta đã biết mình thua ở chỗ nào.
Thường thường vào những lúc như thế này, cô ta sẽ luôn là đứng về phía đối lập với Tề Đẳng Nhân, cho dù không đứng ở phía đối lập, thì cũng sẽ không tin lời nói của hắn.
Mà Lý Vân Uyển, từ đầu đến cuối, chưa từng dịch chuyển khỏi vị trí bên cạnh Tề Đẳng Nhân nửa bước, cho dù đối mặt Tống Chí Mai đã nổi trận lôi đình.
“Ha ha ha ha ——”
Tống Chí Mai trực tiếp cười to khinh bỉ, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhân, nói: “Khẩu khí rất lớn, rất uy phong!”
Văn Tư Thuận cũng lắc đầu, nói với Từ An và Từ Dương: “Tôi còn tưởng rằng vị cao thủ trong miệng hai người có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là một tên côn đồ vô lễ mà thôi!”
Khuôn mặt Tề Đẳng Nhân không có biểu cảm gì, nói với Lý Vân Uyển: “Chúng ta đi thôi, đừng ở đây dong dài với bọn họ.”
“Cậu muốn mang con gái tôi đi đâu? Cậu đùa cái gì vậy!” Tống Chí Mai đạp mạnh xuống đất, ‘phịch’ một tiếng, gót giày cao gót trực tiếp bị bà ta dậm đến gãy nát.
“Tôi động thủ, không có nghĩa là tôi không dám đánh bà, nhưng nếu bà đã ra tay với tôi trước, thì dù tôi có làm bà bị thương, có lẽ Vân Uyển cũng không nói gì tôi đâu.”
“Làm trò xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ là bà cũng không muốn đúng không?”
“Ngoan ngoãn tránh đường ra, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt.”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhân lạnh như băng, ngữ khí mang theo một loại cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Lý Vân Uyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhân, nói: “Bà ấy là mẹ em, có thể đừng làm thế được không……”
Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Nếu không thì em ở lại? Tôi đi?”
Lý Vân Uyển trực tiếp bị những lời này làm cho nghẹn đỏ bừng mặt.
Cô ta đã nghe qua chuyện cũ của Tề Đẳng Nhân, biết Tề Đẳng Nhân là người như thế nào.
Hắn ghét nhất là những người thân cận của hắn, vào lúc thời khắc mấu chốt, lại không đứng về phía hắn.
Đó cũng là lý do vì sao, hắn lại có cảm tình với Hướng Đông Tình như vậy, đều là bởi vì một câu “Anh không phụ tôi, tập đoàn Hướng thị sẽ không phụ anh” kia.
“Đừng như vậy…… Mẹ chắc chắn là muốn động thủ, anh nhẹ tay chút, đừng làm bà ấy bị thương.” Lý Vân Uyển có cảm giác xấu hổ không thôi, lúc này, cô ta mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là khó xử.
Tề Đẳng Nhân ừ một tiếng, khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ nhẹ tay với Tống Chí Mai, người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ của Lý Vân Uyển.
Tống Chí Mai bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhân rút tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng vung vẩy hai cái.
“Không thức thời phải không? rất tốt!” ngữ khí của Tống Chí Mai càng thêm lạnh lùng.
Sau đó, bà ta dậm chân xuống đất, sau đó tại chỗ vang lên một tiếng trầm đục, cả người giống như ngựa hoang thoát cương chạy về phía Tề Đẳng Nhân, giơ khuỷu tay lên, đánh về phía trán!
Văn Tư Thuận đứng đằng sau khen ngợi: “Tống phó đà chủ luyện bát cực quyền rất tốt, thực lực tuy rằng không bằng tôi, nhưng cũng tuyệt đối không tệ.”