Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Lý Vân Uyển ngẩn người ra, từ khi nào mà Lý Thiên Lạc đã rơi vào tay của Tề Đẳng Nhàn?  

             Quả thật, sự kiện lúc ở khu nghỉ dưỡng Đông Sơn đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho dù là Dương Lệnh Quang ra tay đi chăng nữa, cũng phải kiêng dè trái phải, suy xét hết lần này đến lần khác, tránh cho dính dáng đến quá nhiều nhân vật lớn.  

             Vì vậy, sau sự việc bùng nổ đó, vẫn còn đang bị ép buộc, không được tiếp xúc với truyền thông. Phải đợi đến khi các hạt bụi này gần như lắng xuống, chuyện này mới có thể đưa lên tin tức.  

             "Đợi qua một thời gian ngắn cô xem tin tức thì sẽ biết." Tề Đẳng Nhàn cười với Lý Vân Uyển, không giải thích quá nhiều.  

             Tề Đẳng Nhàn để đồ đạc vào trong xe, sau đó cùng Lý Vân Uyển trở về công ty.  

             Buổi trưa ăn cơm trong căng tin, hai người ngồi cùng nhau.  

             Dương Quan Quan bưng mâm cơm tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ngay lập tức cô ta liền tránh ra, ngồi xuống ở một góc khá xa.  

             Lý Vân Uyển tò mò hỏi: "Anh ức hiếp Quan Quan như thế nào, mà tôi cảm thấy hình như là cô ta rất không muốn gặp mặt anh vậy?"  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Có không? Tôi cũng giống như một người đàn ông bình thường mà thôi, không thoát đôi mắt ra khỏi được thứ kia, có chuyện gì sao?"   

             Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đúng là cũng chỉ có loại đàn ông như Tề Đẳng Nhàn mới dám nói ra những lời cợt nhả như vậy ở trước mặt bạn gái của mình.  

             Dường như Dương Quan Quan nhận ra Tề Đẳng Nhàn đang nói cô ta, cô quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút hung dữ.  

             "Hiếm khi thấy Quan Quan hung dữ như vậy." Lý Vân Uyển nhịn không được mà bật cười, lắc đầu.  

             "Ừ, bộ ngực của cô ta đẹp thật!" Tề Đẳng Nhàn cũng thở dài nói.  

             Tề Đẳng Nhàn ăn cơm trưa xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình, hỏi cô ta đang ở nơi nào.  

             Hướng Đông Tình bình tĩnh nói: "Tôi đang nghỉ ngơi ở nhà."  

             Tề Đẳng Nhàn hài lòng nói: "Được, tôi tới tìm cô, nhớ bảo chú Phúc mở cửa cho tôi."  

             Dường như Hướng Đông Tình đã nhận ra rằng Tề Đẳng Nhàn lần này tới đây là muốn làm gì, trầm tĩnh một lát sau, trực tiếp cúp điện thoại.  

             Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đi tới cửa nhà Hướng Đông Tình một lần nữa, A Phúc đã chờ ở đó sẵn.  

             Sau khi A Phúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra một nụ cười, tuy nhiên, khí chất cả người lại có vẻ khá bi thương và nặng nề.  

             Ông ấy nhìn túi vải trong tay Tề Đẳng Nhàn, liền biết bên trong là vật gì, trong chốc lát, trong hốc mắt có chút nước mắt rưng rưng.   

             "Vất vả cho anh, Tề tổng." A Phúc thở dài, nói.  

             "Dễ dàng thôi" Tề Đẳng Nhàn cười cười: "Chú Phúc, chú không cần phải sống quá khổ sở, quan trọng nhất là phải chú ý giữ gìn sức khỏe, Hướng tổng cũng chỉ còn một mình chú là người nhà."  

             A Phúc nâng tay lên lau khóe mắt mình, chua xót nói: "Tôi nhìn thiếu gia lớn lên từng ngày, cậu ta rất có tài năng, nhưng mà, chính những tài năng này cũng đã hại cậu ta... Đều do tôi, năm đó không có dạy dỗ cậu ta đàng hoàng."  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Đường là do tự mình chọn, không được trách bất kì kẻ nào. Chú Phúc, chú cũng đừng nên tự trách mình quá, chú đã cống hiến tất cả cho gia đình này rồi."  

             A Phúc nói: "Lão gia có ân tình lớn đối với tôi, vì Hướng gia tôi có thể làm bất cứ cái gì, tất cả đều đáng giá. Tề tổng, mời vào, tiểu thư đang ở bên trong chờ anh..."  

             Tề Đẳng Nhàn đi theo A Phúc bước vào bên trong căn biệt thự xa hoa khoa trương này, dinh thự này tuy xa hoa, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập sự bi thương.  

             Biết Tề Đẳng Nhàn mang đến cái gì, nên Hướng Đông Tình đã thay một bộ váy màu đen.  Cô ta cố gắng che dấu đi vẻ mặt đau buồn trên mặt mình, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên có chút kì lạ.  

             "Tro cốt của anh trai cô." Hai tay Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, trịnh trọng giao cho Hướng Đông Tình.  

             Hướng Đông Tình không đưa tay ra lấy, mím môi, nói: "Để chỗ đó đi."  

             Tề Đẳng Nhàn không còn cách nào khác, đành phải đặt hộp tro cốt lên mặt bàn.  

             Một lát sau, Hướng Đông Tình lộ vẻ đau thương cười một tiếng, nói: "Hiện tại ngay cả người để có thể hận, tôi cũng không có, phải không?"  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không biết nên nói cái gì, loại sinh ly tử biệt này, hắn đã thấy quá nhiều.  

             Thậm chí hắn còn không thay đổi sắc mặt.  

             Hắn thi hành án tử hình cho hàng chục tù nhân, trước khi chia tay, họ đều khóc lóc kể khổ với Tề Đẳng Nhàn.  

             Nhưng hai tay của Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể vững vàng nắm chắc súng trường, dùng góc độ gian xảo nhất bắn viên đạn vào gáy của người bị hình phạt, hắn tránh né máu và óc bắn vào người mình.  

             Nhưng ngay lúc này, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút cảm thông với sự đau thương của Hướng Đông Tình.  

             Tề Đẳng Nhàn là một người lạnh lùng đến tận xương tủy, hơn nữa chắc chắn hắn sẽ luôn làm theo ý của mình, nếu không như thế, thì sẽ không có quá nhiều người căm hận hắn như vậy.  

             Ngay cả hắn cũng cảm thấy Hướng Đông Tình thật sự rất bi thương, người thân hầu như đều chết hết trong trận tai nạn kia, người thân có quan hệ huyết thống bên cạnh cô thì lại luôn mong cô ta cũng sớm chết đi, để phân chia tài sản của tập đoàn Hướng thị, bây giờ ngay cả anh trai duy nhất có thể căm hận, cũng bởi vì bệnh hiểm nghèo mà qua đời… Người duy nhất cô còn có thể tín nhiệm chỉ còn lại một lão quản gia đã bầu bạn với gia đình nhiều năm.  

             Nếu Hướng Đông Tình sinh ra trong manga ở thành phố Gotham, chắc có lẽ cô cũng sẽ biến thành Avengers, hiệp sĩ bóng tối.  

             Tề Đẳng Nhàn đặt giấy chứng tử trên mặt bàn, cùng với một ít di vật nhỏ không đáng kể mà Hướng Đông Lôi để lại.  

             "Cô có thể không có người để hận, nhưng trong tương lai cô sẽ có rất nhiều người xứng đáng yêu cô và còn nhiều người quan tâm đến cô nữa."  

             "Ít nhất, nếu như cô phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ rất đau lòng."  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, nghiêm túc nói.  

             Hướng Đông Tình bị đánh cho một trận, nghỉ ngơi một ngày, dường như là từ trong sự cố chấp mà đi ra, sau khi nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ngẩn người ra, trái tim lạnh lẽo cũng có ấm lên được đôi phần.  

             Tề Đẳng Nhàn cho cô ta năm mươi tỷ vàng, hắn tự có tính toán của riêng mình.  

             Hiện tại Hướng Đông Tình suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, hắn tin tưởng mình, cho nên, mới sẵn lòng giao nhiều tiền như vậy cho mình.  

             A Phúc im lặng đứng ở một bên nhìn đôi nam nữ này, ông càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là người duy nhất có thể chăm sóc cho Hướng Đông Tình sau khi ông đi.  

             Vì thế, ánh mắt của ông ấy cũng càng thêm hiền lành, nhìn Tề Đẳng Nhàn, thật giống như đang nhìn một con rể ưu tú.  

             Đúng vậy, ông ấy luôn coi Hướng Đông Tình như là con gái của mình.  

             "Hôm nay tôi không muốn để ý tới tình hình trên thị trường chứng khoán kia nữa, tôi muốn uống hai chai rượu thật tốt, để cho bản thân mình say một chút." Hướng Đông Tình nghiêm túc nói.  

             "Nhưng, như vậy sợ rằng sẽ bị thiệt hại cả mấy trăm triệu."  

             Tề Đẳng Nhàn nghe Hướng Đông Tình nói thế, không khỏi cười cười, nói: "Chúng ta có năm mươi tỷ, hơn nữa chúng còn là vàng."  

             Hướng Đông Tình sửng sốt, trên mặt nở ra một nụ cười khẽ khó thấy, trong lồng ngực xuất hiện một cảm giác đã giải tỏa được hơi thở bị đè nén bấy lâu nay.  

             "Ngày mai tôi muốn chôn cất tro cốt của Hướng Đông Lôi bên cạnh mộ cha mẹ." Hướng Đông Tình nhìn Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Được, tôi đi cùng cô." Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói.  

             Hướng Đông Tình gật đầu, nhìn về phía A Phúc nói: "Chú Phúc, phiền chú đi lấy hết rượu cất giấu của ba tôi ra, với nói người giúp việc làm cho tôi thêm mấy món đồ nhắm thích hợp để tôi uống rượu. Sau đó, giúp tôi từ chối hết tất cả các cuộc gọi đến tôi."  

             Từ tận đáy lòng, A Phúc rất vui mừng, ông ấy biết, quyết định này Hướng Đông Tình sẽ làm tổn thất mấy trăm triệu.  

             Thế nhưng, Hướng Đông Tình không quan tâm.  

             Tề Đẳng Nhàn thân là nhà đầu tư, thế nhưng hắn cũng không quan tâm.  

             Có lẽ, hôm nay Từ Ngạo Tuyết sẽ vô cùng đắc ý.  

             Nhưng như vậy thì làm sao? Có liên quan gì đến chứ?  

             Chỉ cần Hướng Đông Tình có thể vui vẻ lên một chút là được rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay tháo bút chì phía sau đầu của Đông Tinh xuống, trước khi Hướng Đông Tình kịp tức giận thì hắn đã nói: "Tôi cảm thấy bộ dáng tóc dài xõa vai của cô rất đẹp, cùng người đẹp như vậy uống rượu, nói không chừng tôi có thể uống thêm hai ly."  

             Hướng Đông Tình cảm thấy ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong lồng ngực mình, lại đột nhiên bị một luồng gió thổi tắt mất.   

Advertisement
';
Advertisement