Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Đang lúc sững sờ, Tề Đẳng Nhàn cảm giác bả vai bị người ta vỗ một cái.  

             Hắn giật mình, theo bản năng muốn quật ngã người vỗ vai hắn.  

             Có điều, cũng may mũi ngửi được mùi chanel khiến hắn nhớ thương vô số lần thì hắn lập tức tỉnh táo lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia trong tay.  

             “Nói bao nhiêu lần rồi, không cần lặng lẽ vỗ vai tôi, rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói.  

             Tôn Lộc Đường được mệnh danh là “Võ Thần” từng cảnh cáo đệ tử và người thân không nên đột ngột đến gần mình trong vòng ba mét, nếu không, hậu quả khôn lường. Anh ta đã luyện công phu vào tận xương tủy nên hình thành phản ứng tự nhiên, có đôi khi bản thân anh ta cũng không khống chế được, sợ không cẩn thận làm người khác bị thương.  

             Lý Tiểu Long cũng không thích bị vỗ vai, đây cũng là nguyên nhân một khi thân thể sinh ra phản ứng căng thẳng thì rất dễ làm tổn thương người khác.  

             Lý Vân Uyển mỉm cười, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy anh đứng do dự ở đây rất lâu rồi, là vì viết thư tình nhưng bị người từ chối sao?”  

             Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng không ghé lại nhìn xem Tề Đẳng Nhàn đang cầm gì trong tay.  

             Lý Vân Uyển đúng là người có EQ cao, không phải là loại EQ cao giả như Tề Đẳng Nhàn có thể so sánh. Cô ta rất rõ ràng, có một số việc cần phải giữ khoảng cách nhất định, không nên quá tọc mạch vào cuộc sống riêng tư của đối phương.  

             “Cô tự xem đi!” Tề Đẳng Nhàn lập tức ném thư trong tay cho Lý Vân Uyển, thản nhiên nói.  

             Lý Vân Uyển xem xong rất nhanh, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh do dự cái gì? Lập tức đồng ý là được! Đây chính là chuẩn tướng đấy, anh có biết Trung Quốc có bao nhiêu người mắc kẹt ở đại tá và chuẩn tướng này không?”  

             “Anh thậm chí còn không có kinh nghiệm nhập ngũ, đối phương trực tiếp hứa hẹn cho anh quân hàm chuẩn tướng, đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.”  

             “Thật không biết anh ở đây do dự cái gì… Có phải cố tình ra vẻ không?”  

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Sao mọi chuyện lại đơn giản như vậy chứ? Phó Phong Vân là ai?”  

             Lý Vân Uyển nói: “Đại trưởng lão Chiến Bộ!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, cô thấy một Đại trưởng lão Chiến Bộ lại tự nhiên không có lý do gì cho tôi địa vị quyền thế lớn như vậy sao?”  

             Lý Vân Uyển nghĩ đến việc lần trước Tề Đẳng Nhàn giải quyết kẻ địch mạnh một cách dễ dàng mà ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng không giải quyết được, cô ta nói ngay: “Có lẽ Phó Phong Vân rất coi trọng năng lực của anh.”  

             “Cô nói chuyện có ích ghê.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp liếc mắt một cái. Nếu như Phó Phong Vân không coi trọng năng lực của hắn, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không viết lá thư này.  

             Lý Vân Uyển cũng biết hắn do dự điều gì, Phó Phong Vân đã cho hắn quả ngọt, nhưng sau khi hắn ăn vào thì đương nhiên sẽ nợ ông ấy một ân huệ.  

             n huệ của Đại trưởng lão Chiến Bộ đâu phải dễ nợ như vậy?  

             Nếu Phó Phong Vân không có chút năng lực và tầm nhìn thì làm sao ông ấy có thể vị trí cao như vậy?  

             Tề Đẳng Nhàn không có kinh nghiệm nhập ngũ, nhưng hắn có kinh nghiệm từ cảnh sát, hơn nữa hắn còn đánh chết Vladimir - một chuyên gia đứng đầu khiến quân đội đau đầu, Phó Phong Vân nhân cơ hội này đưa hắn vào biên chế, người khác cũng không tìm ra sai sót gì.  

             Tề Đẳng Nhàn vào biên chế này thì ít nhiều sẽ bị trói buộc.  

             Hơn nữa, ân huệ lớn như vậy, việc Phó Phong Vân muốn hắn làm chắc chắn không đơn giản.  

             “Tôi cũng không thể cho anh lời khuyên gì, mọi việc tùy thuộc vào anh… Người có thân phận địa vị như Phó Phong Vân không dễ ở chung, đến lúc đó chỉ sợ ông ấy cho anh công việc không dễ dàng.” Lý Vân Uyển mím môi, không muốn làm phiền đến quyết định của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật gật đầu, việc này rất hấp dẫn với hắn.  

             Hơn nữa, chuẩn tướng này không phải là chuẩn tướng bình thường.  

             Đó là chức vụ trực tiếp phụ trách những việc quan trọng của bộ phận chính trị, có quyền lực rất lớn!  

             Cục Chính trị có quyền lực rất lớn trong toàn bộ giới quân đội Trung Quốc, chịu trách nhiệm kiểm tra quân chủ lực, đồng thời cũng chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh quốc gia, có quyền tự xử lý một số lực lượng đe dọa an ninh trong nước.  

             “Hừ, Phó Phong Vân này thật đúng là nắm chắc tôi, biết tôi cần thân phận, quyền lực để trở lại đế đô một cách đàng hoàng.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười lạnh nói.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không sợ quyền quý, nhưng lúc này hắn cần quyền lực.  

             Nhưng sau khi hắn tiếp nhận quyền lực này, khó tránh khỏi sẽ bị trói buộc.  

             phòng Chính trị này không độc lập như nhà tù U Đô.  

             Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhe răng cười, Lý Vân Uyển nhìn thấy nụ cười này của hắn cũng thấy sởn tóc gáy. Thường thường khi hắn cười như vậy, hơn phân nửa sẽ có người xui xẻo.  

             “Phó Phong Vân cho tôi chỗ tốt này, vậy tôi sẽ nhận lấy!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.  

             Lý Vân Uyển không khỏi thở dài trong lòng, bao nhiêu người có thể cả đời không được bước vào quan trường, nhưng chỉ một lá thư của Phó Phong Vân mà Tề Đẳng Nhàn lại dễ dàng đảm nhận chức vị chuẩn tướng phòng Chính trị!  

             Có điều, cô ta cũng biết, Tề Đẳng Nhàn nhận được chỗ tốt này, như vậy sau này chắc chắn hắn sẽ phải đối mặt với không ít phiền toái khó khăn.  

             Spider-Man có một câu nói nổi tiếng: “Khả năng của một người càng lớn thì trách nhiệm của người đó càng lớn.”  

             Tề Đẳng Nhàn thoáng cái được thăng chức chuẩn tướng, như vậy hắn cũng không thể chỉ làm việc của sĩ quan.  

             Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, lập tức bấm số trên lá thư, nói: “Tôi là Tề Đẳng Nhàn, tôi đồng ý với sự sắp xếp của Đại trưởng lão Phó Phong Vân!”  

             “Xin Tề chuẩn tướng chờ một chút, chúng tôi lập tức bàn giao những thứ có liên quan cho ngài!” Đối phương trầm giọng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại, thoải mái cười cười, thoải mái ngồi xuống mui xe, nói: “Cứ chờ ở đây một lát.”  

             Khoảng mười lăm phút sau, có người lái xe jeep đến.  

             Người ngồi trên xe mặc quần áo bình thường, thần thái nghiêm nghị, hiển nhiên là người trong quân đội.  

             "Bịch!"  

             Sau khi xuống xe, người này lập tức chào Tề Đẳng Nhàn.  

             Sau đó, anh ta cầm một chiếc hộp từ trong xe ra, đưa bằng hai tay đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

   “Tề chuẩn tướng, xin ngài nghiệm thu!”  

             Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhận lấy cái hộp.  

             Hắn mở hộp ra, bên trong là hai bộ quân phục màu đen và bốn dây đeo vai, trên dây đeo vai còn có một ngôi sào màu vàng, bên cạnh có một số giấy tờ và các tài liệu liên quan.  

             Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười nói: “Phó lão thật đúng là ăn chắc tôi, thế mà đã chuẩn bị tốt mấy thứ này.”  

             Người đưa đồ tới cũng nghiêm nghị nói: “Tề chuẩn tướng, ngoài ra, còn có một nhiệm vụ chờ ngài hoàn thành!”  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Nhiệm vụ gì?”  

             “Phó lão bảo ngài đến sư đoàn 81 báo danh, đảm nhiệm huấn luyện viên của đại đội đao nhọn đặc chủng của sư đoàn 81.” Giọng điệu đối phương trầm trầm, có vẻ rất thận trọng.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement