Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Tề Đẳng Nhàn không có bất cứ phản ứng nào, vẻ mặt lạnh tanh nhìn cục trưởng Cao.  

             Cục trưởng Cao vẫy vẫy tay, nói: "Đem theo tất cả giấy tờ có liên quan, sau đó dán niêm phong, người phụ trách đi theo chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra!"  

             Người dưới trướng ông ta lập tức tiến lên, bắt đầu xua đuổi nhân viên trong công ty ra ngoài.  

             Tề Đẳng Nhàn đứng yên ở sảnh cửa công ty, bình tĩnh nói: "Tờ giấy niêm phong này mà dán lên, e rằng cái chức này của cũng không ngổi nổi nữa rồi."  

             Cục trưởng Cao lập tức ngẩn người ra, sau đó bật cười ha hả, hỏi: "Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, anh nói to lên?"  

             Mọi người xung quanh cũng bật cười thành tiếng, dường như nghe thấy một câu chuyện cô vô cùng buồn cười.  

             "Ngồi không nổi? Thằng ranh này nghĩ mình là ai vậy, con riêng của chủ tịch nước à?"  

             "Đúng đấy, đắc tội con trai chủ tịch tỉnh, còn dám kiêu ngạo như thế?Có nhầm không vậy?  

             "Anh biết rồi đấy, đây là Đông Hải, anh đắc tội con trai chủ tịch tỉnh, không ai cứu nổi anh!"  

             "Đừng nói là làm ăn ở Đông Hải, sau này muốn lăn lộn ở Đông Hải, cũng không phải là chuyện dễ dàng!"  

             Đám nhân viên Tư Bản Thiên Lại cũng đều cười khổ, lần trước Tề Đẳng Nhàn xử lý được Cao Cường, nhưng Cao Cường và Dương Văn Khải là người cùng một đẳng cấp sao?"  

             Một người chỉ là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, một người lại là con trai của chủ tịch tỉnh Đông Hải đấy!  

             Mọi người đều không tin, Tề Đẳng Nhàn có thể bình yên vô sự giải quyết chuyện này.  

             "Tôi nói thật cho anh biết, không những cái công ty này phải vì anh mà gặp họa, đến cả bản thân anh, cũng khó bảo toàn!" Cục trưởng Cao cười lớn xong, lập tức âm chầm nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh giọng nói.  

             "Anh sẽ bị chúng tôi truy tố vì tôi kinh doanh trái phép, đến lúc đấy, phạt anh bao nhiêu năm, xem tâm trạng của cậu Dương rồi."  

             "Nếu tâm trạng cậu ấy tốt, nói không chừng mấy năm là ra được rồi, nhưng nếu tâm trạng không tốt, vậy thì mấy chục năm, cả đời cũng không phải là không thể."  

             "Hahaha..."  

             Mặc dù Tề Đẳng Nhàn là chủ tịch Tư Bản Thiên Lại, sau lưng có tập đoàn Hướng thị, nhưng cục trưởng Cao hoàn toàn không để hắn ở trong mắt.  

             Đắc tội cả nhà chủ tịch tỉnh như thế, còn muốn có quả ngon để ăn? Không thể nào!  

             Người làm ăn, đến cả đối nhân xử thế cũng không không hiểu, đi đắc tôi nhân vật như vậy, tự mình tìm đường chết, không thể tránh ai!  

             Lý Vân Uyển đen mặt nói: "Cục trưởng Cao, các người làm việc cũng phải có quy tắc chứ!"  

             "Quy tắc?"  

             "Đối với các người, tôi chính là quy tắc!"  

             "Tôi nói cái gì, thì là cái đấy!"  

             "Tôi nói các người kinh doanh trái phép, vậy thì có thêm bao nhiêu giấy tờ tài liệu đi chăng nữa, cũng chỉ là tờ giấy rách!"  

             Cục trưởng Cao cười ha hả, vẫy tay một cái với cấp dưới, quát: "Dán niêm phong!"  

             Những người này tay chân đều rất lanh lẹ, dường như đã từng làm rất nhiều lần, cửa công ty lập tức đóng sập lại, sau đó trái phải mỗi người một bên cầm tờ giấy niêm phong.  

             "Ông dán lên rồi, lát nữa muốn gỡ xuống sẽ phải trả một cái giá lớn đấy." Tề Đẳng Nhàn không thèm nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm như thế.  

             "Vậy sao? Tôi từng dán niêm phong cả tỉ lần, ngược lại chưa từng thấy tình huống như anh nói bao giờ!"  

             "Hôm nay tôi muốn xem, tôi dán niêm phong rồi, cậu có bản lĩnh gì bắt tôi xé xuống được!"  

             "Hơn nữa, còn rất khó xé?!"  

             Nói dứt lời, cục trưởng Cao vẫy tay một cái.  

             Hai người kéo tờ niêm phong một cái, xoẹt xoẹt hai tiếng, trái phải đan chéo nhau dán lên cửa Tư Bản Thiên Lại.  

             Tư Bản Thiên Lại vừa mới thành lập vận hành,, chưa được mấy ngày, đã trực tiếp bị người ta niêm phong điều tra rồi.  

             Mọi người nhìn tờ niêm phong trước mặt, tưởng như đang nằm mơ, không thực tế quá rồi.  

             Dương Quan Quan không nhịn được lén nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày...  

             Tên nhóc Tề Đẳng hàn này đắc tội con trai chủ tịch tỉnh, đâm đầu vào tai họa lớn như thế, Hướng Đông Tinh không bảo vệ nổi hắn!  

             Vị chủ tịch thần bí vẫn luôn không xuất hiện, thậm chí còn không để lại tên trong công ty, rõ ràng là chỉ vì lợi ích.  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ là con rối hai người họ bắt tay với nhau đẩy lên làm chủ tịch thôi, bây giờ gây ra chuyện lớn như này, e rằng hắn sẽ bị vứt bỏ như rác rưởi mà thôi.  

             Người của Tư Bản Thiên Lại có lẽ đều không sao, nhưng Tề Đẳng Nhàn khó tránh khỏi rơi vào vòng lao lý này rồi.  

             Nghĩ đến đây, Dương Quan Quan thở dài một tiếng, đây chính là hiện trạng của Hoa quốc.  

             "Dán lên rồi, đã đóng cửa! Không tồi!"  

             "Hahaha, Tư Bản Thiên Lại? Công ty giá trị mấy chục tỷ? Còn không phải là muốn niêm phong thì niêm phong sao?"  

             "Ai bảo anh ta chọc vào người không nên chọc, ông chủ là thiểu năng, cả công ty đều phải gặp họa."  

             Lúc này cấp dưới của cục trưởng Cao đều bắt đầu chế giễu hắn.  

             Có một số người chính là tiểu nhân, không nhìn nổi người khác sống tốt, thấy người khác gặp nạn, bọn họ ngược lại càng hả hê.  

             Mặc Lý Vân Uyển trở nên khó coi, nói: "Tề Đẳng Nhàn, chúng ta làm thế nào bây giờ?"  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chả làm thế nào cả, bọn họ muốn niêm phong thì để bọn họ niêm phong! Chỉ là, lát nữa đã không còn dễ xé xuống nữa rồi!"  

             Giọng nói của hắn lạnh băng, ánh mắt lướt qua cục trưởng Cao.  

             Dương Quan Quan khổ tâm nói: "Anh đừng nói linh tinh nữa, tôi còn tưởng hôm nay chủ tịch tỉnh thật sự đến thị sát, ai ngờ là người khác đến gây sự..."  

             Đúng lúc này, điện thoại cục trưởng Cao vang lên.  

             Cục trưởng Cao đang định đưa Tề Đẳng Nhàn đi, nhưng ông lại vẫy vẫy tay, nhấc máy, cười nói: "Hướng tổng?"  

             "Cục trưởng Cao, nghe nói ông đang gây sự với Tư Bản Thiên Lại?" Giọng nói lạnh lùng của Hướng Đông Tinh truyền đến.  

             "Nào có gây sự? Tôi chỉ là làm công việc của mình, Hướng tổng nói đùa rồi!" Cục trưởng Cao nói.  

             Nói được một lúc, ông ta bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.  

             "A... Hướng tổng, chuyện này à, chúng tôi điều tra rõ ràng rồi nói tiếp!"  

             "Đây là nhiệm vụ từ phía trên, tôi cũng không có cách nào từ chối, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề sớm."  

             "Hahaha, Hướng tổng khách sáo quá rồi... Yên tâm yên tâm, không có vấn đề gì lớn đâu, tôi sẽ thả người ngay lập tức."  

             Nói dứt lời, cục trưởng Cao liền ngắt điện thoại.  

             Chuông điện thoại Tề Đẳng Nhàn lập tứ vang lên, bắt máy xong lập tức nghe thấy tiếng quát của Hướng Đông Tinh từ đầu bên kia: "Có chuyện gì vậy, sao lại chọc vào Dương Văn Khải?!"  

             Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn, nói: "Được rồi được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm mà xem, không cần gấp."  

             "Anh..." Hướng Đông Tinh tức giận, đang định quát mắng, Tề Đẳng Nhàn đã cúp điện thoại.  

             Khiến Hướng Đông Tinh lập tức ngẩn người, sau đó hung hăng ném điện thoại lên bàn, tên chết tiệt này, không làm người khác bớt lo được mà, hơn nữa thái độ còn không nghiêm chỉnh một chút nào!  

             "Đi thôi, Tề tổng, đi đến cục cùng chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra!" Cục trưởng Cao nói.  

             "Được." Tề Đẳng Nhàn nhe răng ra cười, lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp.  

             Trong lòng cục trưởng Cao không một chút áp lực nào, đến cả Hướng Đông Tinh còn đối phó được rồi, còn sợ cái gì nữa? Tề Đẳng Nhàn chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi.  

             Lý Vân Uyển cắn răng, nói: "Cục trưởng Cao, sau khi chuyện này kết thúc, tổn thất mà ông gây ra cho công ty, ông phải suy nghĩ cẩn thận đấy!"  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đi thôi, đừng dài dòng với ông ta nữa, niêm phong đã dán lên rồi, tôi không để ông ta sẽ xuống dễ dàng như thế đâu."  

             "Còn muốn xé xuống?"  

             "Hahaha, niêm phong đương nhiên không dễ xé."  

             "Nhưng tôi thấy, quần tất của Lý tổng có vẻ dễ xé đấy."  

             Cục trưởng Cao cười nói, vừa nhìn đôi chân thon dài của Lý Vân Uyển, vẻ mặt vừa không đúng đắn chọc ghẹo.  

Advertisement
';
Advertisement