Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 “Cô Trần phải không?”  

             Khi hai người đang ăn thì có một người phụ nữ mặc bộ vest đen bước tới, trông rất oai hùng.  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn, không khỏi sửng sốt, đây không phải là Kamiyama Yui của Huyền Dương sao?  

             Hôm nay anh và Trần Ngư đến Hà gia, mặc dù Tạ gia lùi bước, nhưng Hà Lạc lại dốc toàn lực, liên lạc trực tiếp với hội Huyền Dương để nhờ bọn họ giúp đỡ.  

             Không ngờ Hà gia vừa đạt thành một số điều kiện với hội Huyền Dương, tối hôm nay họ lại gặp được Kamiyama Yui trong nhà hàng.  

             Bên cạnh Kamiyama Yui là một người phụ nữ, người phụ nữ này có khuôn mặt bình thường nhưng trên người lại có sát khí rất mạnh, rõ ràng là chủ nhân đã lấy đi không ít sinh mạng.  

             Trần Ngư không khỏi mỉm cười nói: "Hoá ra là cô Kamiyama Yui, tìm tôi có việc gì không?"  

             Kamiyama Yui lãnh đạm nói: "Chuyện của Hà gia cô không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội đâu. Vì cô là địa tiểu thư của Nam Dương Trần thị nên tôi xin khuyên cô một câu, đừng nên làm cho tôi bất mãn với cô!”  

             Trần Ngư quay đầu cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lập tức ủy khuất, nói: "Anh yêu, cô ấy đang uy hiếp em kìa!"  

             Tề Đẳng Nhàn nổi da gà khắp người, có thể đừng tỏ ra như trà xanh như vậy được không, làm người ta rất khó chịu đấy biết không?  

             Tuy nhiên, Kamiyama Yui đã đe dọa Trần Ngư ngay trước mặt anh, điều này khiến anh cảm thấy có chút không vui.  

             Khi ở câu lạc bộ ngày hôm đó, Kamiyama Yui có mâu thuẫn với người của tài phiệt Thượng Tinh, cuối cùng còn muốn đối phó với anh. Nhưng may mắn thay, bên phía Huyền Dương có một người tên là Liễu Tông Nham Toái đã từng có quen biết với Tề Đẳng Nhàn đứng ra giải quyết. Cuối cùng cũng không gây ra chuyện gì. Nếu không thì Huyền Dương sẽ lưu lại mấy bộ thi thể. Mà không lưu lại thi thể thì ít nhất cũng phải lưu lại mấy trăm triệu đô la.  

             Một người phụ nữ thông minh như Trần Ngư đương nhiên không có khả năng đối đầu trực diện với Kamiyama Yui, cô ta có địa vị cao. Có một tên côn đồ hàng đầu như Tề Đẳng Nhàn ở đây mà cô ấy không cần thì chẳng phải là một kẻ ngốc sao?  

             Kamiyama Yui không để ý tới, mà thản nhiên nói: “Nhanh chóng cút về Nam Dương của cô đi, đừng nghĩ tới gây chuyện! Hà gia sẽ do tôi bảo hộ, cô không có cơ hội. Mặt khác nếu cô tạo thành tổn thất gì mà tôi không muốn nhìn thì đoán chứng đến tư cách trở về cô cũng không có đâu.”  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Liễu Tông Nham Toái có biết cô nói lời này không?”  

             Kamiyama Yui nói: "Nham Toái sư phụ kính sợ anh nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều kính sợ anh. Võ công cao không giải quyết được tất cả mọi chuyện!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Võ công cao dúng là không thể giải quyết tất cả mọi chuyện nhưng võ công cao đến trình độ như tôi thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể dùng võ công để giải quyết.”  

             Kamiyama Yui không khỏi cười lạnh một tiếng, người phụ nữ ử hung ác bên cạnh hơi nhướng mày.  

             Người phụ nữ đầy sát khí này tiếp lời nói: “Dù anh có giỏi chiến đấu đến đâu thì có thể trường sinh bất tử hay sao? Cao thủ võ học chết ở trong tay chúng tôi, không mười thì cũng tám người. Anh có muốn thành người thứ chín không?”  

             Trần Ngư nhìn người phụ nữ sát khí toàn thân này, đột nhiên nhìn thấy một hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, ánh mắt không khỏi chìm xuống.  

             Không chờ Tề Đẳng Nhàn đáp lời, Kamiyama Yui vẫy tay nhẹ nói: "Đi thôi."  

             Hai người họ rời đi.  

             Cũng không làm gì Trần Ngư mà chỉ cảnh báo cô một chút thôi.  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Ngư, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Sao nghiêm trọng như vậy..."  

             Trần Ngư cười nói: "Có anh ở bên cạnh tôi đương nhiên sẽ không sợ hãi. Tuy nhiên, người phụ nữ bên cạnh Kamiyama Yui thật sự có bối cảnh lớn, khiến tôi có chút sợ hãi!"  

             Tề Đẳng Nhàn sửng sốt hỏi: "Ồ? Nói thế nào đây!"  

             Trần Ngư nói: "Tôi vừa nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, nó thuộc về một tổ chức đặc thù. Tên của tổ chức này là Quần Lang!"  

             Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi: "Tại sao không gọi là Bạch nhãn lang?"  

             Trần Ngư quá lười để ý đến những lời chêm chọc cười của anh chàng này, nói tiếp: “Tổ chức này không phải là một tổ chức khủng bố bình thường. Họ đã làm rất nhiều chuyện khủng khiếp! Ví dụ như họ ám sát các quan chức cấp cao của một số quốc gia và kích động các cuộc tấn công ác ý ở vùng Trung Đông hỗn loạn. Phát động đảo chính ở một số khu vực nhạy cảm của Lục địa đen..."  

             Tề Đẳng Nhàn nghe, không khỏi thở dài một hơi, sao nghe quen quen thế nhỉ?  

             Trần Ngư nói: "Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là họ đã từng đánh cắp đầu đạn hạt nhân của Tuyết quốc và dùng nó để đe dọa một số quốc gia văn minh để cung cấp tài nguyên họ cần."  

             Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lập tức vui mừng.  

             "Anh cười cái quái gì. Những kẻ này chính là những kẻ liều mạng thực sự, loại người có thể ôm C4 đồng quy vu tận với anh đấy! Dù võ công của anh có cao nhưng để họ bắt được một chút khoảng cách cũng sẽ bị chơi chết.” Trần Ngư lại nhíu mày nói.  

             Cô ấy luôn sợ hãi trước việc Tề Đẳng Nhàn bị Huyết Khô Lâu của "Vân đỉnh thiên cung" cho nổ tung, ngày hôm đó, cô và Lý Vân Uyển suýt chết trong vụ nổ trị giá hai đến ba tỷ kia.  

             Tề Đẳng Nhàn cong môi nói: "Sao Kamiyama Yui kia lại có đủ tự tin để khiêu chiến tôi? Dù sao ngày đó Liễu Tông Nham Toái đã nói chuyện đến mức đó! Hoá ra cô ta đã tìm được tổ chức này để dựa vào  ha!"  

             Trần Ngư nói: "Hội Huyền Dương có năng lực rất lớn, đừng đánh giá thấp họ!"  

             "Nếu tổ chức Quần Lang này thực sự ủng hộ hội Huyền Dương hết mức vậy thì tôi thực sự phải lùi bước..."  

             "Không phải là tôi sợ, mà là tôi lo lắng sẽ liên lụy đến quá nhiều chuyện, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh."  

             "Rốt cuộc, họ làm mọi việc mà không có điểm mấu chốt, không từ thủ đoạn.”  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, cái tổ chức Quần Lang này trong mắt tôi chính là một đứa em trai trong số các em trai. Cứ yên tâm làm việc của cô đi, giao bọn họ cho tôi giải quyết!"  

             Trần Ngư cau mày nói: "Nếu có thể giết luôn bọn họ thì tốt quá. Tuy nhiên, nếu không chắc chắn thì tốt nhất không nên hành động hấp tấp. Những kẻ này đi trả thù người khác thật là đáng sợ!"  

             "Đáng sợ cái bíp!" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, trên mặt tràn đầy khinh thường.  

             Trần Ngư cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có lẽ quá khoác lác, khi võ công đã đạt đến trình độ này sẽ cảm thấy không cần để bất cứ kẻ nào vào mắt. Quần Lang lợi hại, những gì nên nói cô ấy đều đã nói nhưng tên này vẫn có biểu tình ông đây là vô địch thiên hạ, khiến cho người ta thật đau đầu!  

             Khi Tề Đẳng Nhàn đứng dậy thanh toán hóa đơn, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho cha mình.  

             "Cha, đưa tên Tham Lang kia đến Hương Sơn, để anh ta xử lý chút việc!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Nghe xong lời này, Tề Bất Ngữ không khỏi sửng sốt, sau đó thở dài, hiển nhiên có chút kinh ngạc.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tự cha nhìn đi, ở Hương Sơn có một số việc cần anh ta giải quyết.”  

             Tề Bất Ngữ ồ một tiếng rồi cúp điện thoại.  

             Ông ấy đi ra khỏi phòng quản giáo, bước đến căng tin nơi đang phục vụ bữa ăn.  

             Vừa vào nhà ăn, nhóm cảnh ngục lập tức chào, đồng thanh nói: "Đại đương gia!"  

             Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, đây là ngục tù bình thường hay là đã bị thủ lĩnh thổ phỉ chiếm giữ làm tổ thổ phỉ rồi chứ?

Advertisement
';
Advertisement