Ông Năm thu vào trong mắt, không nhịn được cười ha ha.
Ông ấy lại thấp giọng nói: “Ngao Vũ ở Thủ Đô đã từng quen một cô bạn gái, nhưng tính tình của cô gái đó rất quái lạ, ngày ngày cãi nhau với thằng bé, một khi cãi nhau liền đòi nhảy lầu, rạch tay, ông và cha nó đều phản đối, chỉ cần cháu đồng ý, bọn ông sẽ…”
Lâm Bạch Thanh ngắt lời ông Năm, nói: “Cháu lại kiến nghị ông đừng chia rẽ uyên ương, nghe anh Ngao Vũ nói cô gái đó có chứng bệnh trầm cảm, nếu anh Ngao Vũ không nghe theo lời cô ấy, lỡ như cô ấy tự sát, vậy không phải là làm hại tính mạng người khác sao?”
“Đòi tự sát cũng chỉ là hù dọa người ta thôi, cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ, dám tự sát thật ư?” Ông Năm không tin.
Hình Khả liền trở thành bệnh nội tâm của Xá Vũ Khả.
Lâm Bạch Thanh nói: “Kéo theo tác động của cháu thì chẳng khác nào gián tiếp giết cô ấy, anh ấy cũng sẽ cảm thấy ông Năm là người xấu, ông muốn làm người xấu à?”
Thấy ông Năm vẫn không cam lòng, lại cố ý nói: “Khi còn bé anh ấy thích nhất là hung dữ với cháu, cháu sợ anh ấy, cháu sợ anh ấy đánh cháu.”
Ông Năm cắn răng than thở: “Là nó không có phúc.”
Từ nhỏ mọi người bán mạng tác hợp, Ngao Vũ là một con lừa cứng đầu, không những không để ý tới Bạch Thanh đi còn thường xuyên ức h.i.ế.p cô, hung dữ với cô, bảo anh ấy cũng cô đi khám bệnh tại nhà, anh ấy cũng thường đeo cái balo chạy ở phía trước, hại Lâm Bạch Thanh chân ngắn liều mạng chạy theo phía sau, bây giờ hay rồi, cho dù anh ấy muốn cưới, con gái người ta vẫn còn nhớ thù lúc nhỏ kìa, không thèm anh ấy.
Trước khi Ngao Vũ chưa ra nước ngoài tìm hiểu thế giới bên ngoài, ông Năm cũng không biết trung y tiềm ẩn một cơ hội buôn bán lớn, cho đến khi Ngao Vũ về nước mang về một ít tư liệu, ông Năm mới kinh ngạc phát hiện, mặc dù người nước ngoài ngày ngày bôi xấu trung y, mắng bác sĩ trung y, nhưng ở trường Đại học Y Harvard tại nước M đã mở ra khoa nghiên cứu riêng biệt về trung y rồi.
Mấy nước lân cận càng là lấy bản quyền sáng chế trung y quốc tế đi đăng ký làm một điều khoản sự nghiệp.
Theo cách nói của Ngao Vũ, có một số thuốc trung y tốt hơn một chút là do tổ tiên của chúng ta phát minh, nhưng tương lai muốn tiêu thụ ở trong nước thì phải giao nộp phí độc quyền lớn cho công ty nước ngoài, điều này nói rõ trung y có không gian phát triển cực kỳ lớn.
Vậy thì, Linh Đan Đường sẽ càng ngày càng đáng tiền.
Nếu bản thân Ngao Vũ không hăng hái tranh giành, vậy thì lại đổi một người cháu trai khác lên.
Làm cho người ta mở rộng tầm mắt là buổi trưa Cố Bồi mới tuyên bố món ăn Trung Quốc không lành mạnh ấy vậy mà lại đích thân làm đồ nướng rồi, ngồi xổm ở bên vòi nước bỏ từng sợi chỉ tôm, rửa hàu sống, rửa tôm càng, bận bịu đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Thời đại này người ta vốn không hiểu về bệnh trầm cảm, Ngao Vũ cũng không để tâm, ngẩn người nói: “Cô khuyên ông tôi, bảo ông ấy đừng phản đối chuyện hôn sự của tôi rồi?”
Em gái ngoan ngoãn vẫn tinh ý như lúc nhỏ, cười đến đôi mắt cong cong: “Đúng đó, cho nên anh không cần lo lắng nữa, ông ấy sẽ không bắt anh cưới em đâu.”
Trong sân tiếng người ồn ào, các anh em đều làm việc với khí thế ngất trời, Mãi Mạch Đề đang đè giá nướng xuống, Chiêu Đệ đang rửa rau.
Trong lòng Ngao Vũ cảm kích không thôi nhưng lại vô cùng khó chịu, khó chịu đến muốn khóc.
Bởi vì từ đây, cô em gái đáng yêu này sẽ hoàn toàn không liên quan đến anh ấy rồi.
Nếu năm đó anh ấy không phản nghịch như vậy, cứ nhất quyết đòi quen một cô bạn gái ở bên ngoài thì tốt biết bao?
Ngơ ngác nhìn Lâm Bạch Thanh, anh ấy nhịn đến nghẹn giọng nói: “Thanh Thanh, đời này, anh Tám anh tạo điều kiện cho em sai bảo, chỉ cần em có việc, cứ ra lệnh một tiếng, dù m.á.u chảy đầu rơi anh cũng không chối từ.”
Lâm Bạch Thanh vỗ vai anh ấy: “Mau đi làm việc đi, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác lắm đấy.”
Có quá nhiều phương thuốc quốc tế độc quyền của cô còn phải dựa vào anh ấy bôn ba, dẫn đầu vì nền y học Trung Quốc, ở trên quốc tế cần dùng đến trình độ tiếng Anh lưu loát và lượng kiến thức uyên bác để đấu tranh của anh ấy kia kìa, tương lai bọn họ có quá nhiều cơ hội để sát cánh cùng nhau.
Bạn gái anh ấy có lẽ có thể giày vò anh ấy, khiến anh ấy đau khổ, Lâm Bạch Thanh thì không thể, cô sẽ chỉ cổ vũ, che chở anh ấy.
“Được, bây giờ anh sẽ đi làm đây.” Ngao Vũ xắn tay áo lên, ngay tức thì tràn đầy tinh thần nhiệt huyết.