Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Vẫn năm hào một cân, Tiểu Lâm cháu muốn bao nhiêu?” Bà cụ bán đậu hũ thối cười hỏi.

“Muốn cái thối nhất ạ.” Lâm Bạch Thanh nói xong, liền nghe phía sau nôn một tiếng.

Là Cố Bồi, anh mặc quân trang thẳng thớm, giày da tươm tất, đang cúi người nôn, lúc cô đang muốn lấy tiền ra, phía sau duỗi ra một bàn tay lớn thon dài trắng tinh, nhét tờ một trăm đồng có giá trị lớn qua, mặc dù đang nôn nhưng anh vẫn không quên móc tiền.

Bà cụ cười nói: “Tiểu Lâm hiếm khi đến chợ, đây là tặng con bé, không cần tiền, nhưng mà…”

Lâm Bạch Thanh vừa nhìn: “Gần đây cổ bà lại không thoải mái rồi đúng không.”

Nói rồi, cô di chuyển đến sau lưng bà cụ, vòng qua cổ bà cụ trong lúc Cố Bồi và tài xế đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy cô xoa bóp mấy cái, đột nhiên dùng sức thúc trái thúc phải một cái, vang lên hai tiếng rắc rắc, hai người lại cho rằng cổ bà cụ sẽ đứt ngay tại đó, đây là một trận mưu sát tại hiện trường.

Kết quả bà cụ vặn vặn cái cổ nói: “Ôi trời ạ, đúng là thoải mái thật!”

Người ở chợ cũng quen rồi nên chỉ cười cười.

Lâm Bạch Thanh cực kỳ được chào đón ở đây, đi ngang qua sạp thịt, ông chủ lấy miếng thịt bò tốt nhất: “Đây là hàng tích trữ của chú đó, người khác đều là bốn đồng, cháu mua thì chỉ ba đông Năm.”

“Cái này cũng phải có ba cân đó, cho cháu hết ạ?” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Bồi thích ăn thịt bò, cũng hiểu biết về thịt bò, mà miếng thịt mà ông chủ cho Lâm Bạch Thanh là phần thăn cổ bò mềm mại ngon ngọt nhất, ở trong nước anh còn chưa từng mua được miếng thịt ngon như vậy, thì ra ông chủ đưa thịt ngon cho người quen hết rồi?

Lại đi ngang qua một sạp bán thịt heo, ông chủ còn đứng đợi sẵn, cầm miếng thịt hỏi: “Có lấy không cháu?”

Bên cạnh còn có một ông chủ đang vẫy tay: “Tiểu Lâm, móng dê rừng, chú đã nhổ lông chuẩn bị để tối ăn, cháu muốn thì cho cháu, cháu xem nhổ lông có sạch không này.”

Tiểu Mã rất kinh ngạc, bởi vì Cố Bồi ghét nhất là mùi tanh của dê, nhưng Lâm Bạch Thanh đi tới quầy thịt dê, vậy mà anh cũng vội vàng đi theo, lúc ông chủ sạp thịt dê thối tiền, bàn tay lớn dính đầy mỡ đó khiến Tiểu Mã còn cảm thấy buồn nôn, nhưng anh cũng vẫn nhận tiền.

Bốn năm chàng trai lớn đầu muốn muốn ăn cơm, Lâm Bạch Thanh mua một đống thịt, một mình Tiểu Mã không xách hết, Cố Bồi cũng xách một chút, hơn nữa cái anh xách còn là móng dê rừng có mùi tanh nhất, cũng không biết anh đã nhịn thế nào.

Đi ngang qua sạp thủy sản, mặc dù gần biển nhưng hải sản tươi mới vẫn rất đắt.

Lâm Bạch Thanh không có ý định mua hải sản cho mấy tên nhóc ồn ào đó, có điều lần này đích thân Cố Bồi chọn mấy loại như tôm sống, còn có cá thu, còn lựa thêm một đống hào và một túi tôm càng lớn, chỉ riêng đống hải sản này đã tiêu hết hơn một trăm đồng của anh.

Tục ngữ nói một hảo hán có ba băng đảng, Chiêu Đệ chính là tên hảo hán đó, anh em nhà họ Cố mới là băng đảng.

Gỡ tường là một công trình lớn, nhưng đợi đến lúc Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh về, hơn nửa bức tường đã bị bọn họ dỡ xuống rồi, gạch chồng ở góc tường được xếp ngay ngắn, một viên mẻ hay hư hỏng cũng không có.

Nếu bọn họ đã làm việc nghiêm túc vậy cũng phải chuẩn bị cơm ngon một chút.

Vệ Quân đẩy cái xe đồ nướng thuê được từ chỗ Mãi Mạch Đề đến, Chiêu Đệ ôm dao, thớt, chậu rửa rau, bát và đũa từ nhà cũ đến, trong lúc mọi người đang bận bịu làm việc thì ông Năm đến châm cứu, vừa thấy một đám thanh niên trẻ tụ tập lại với nhau làm đồ nướng, mặc dù ông ấy ăn kiêng nên không thể ăn được nhưng nhìn thôi cũng vui rồi.

Đội một cái đầu đầy kim trông cứ như con nhím, nhìn Ngao Vũ bởi vì nóng mà cởi quần áo ra với bắp thịt cường tráng đang dời gạch, ông ấy có ý đồ mà đánh giá thấp trước: “Bạch Thanh, có phải anh Ngao Vũ của cháu có hơi thô lỗ rồi không, nhìn kìa, làm việc mà cởi quần áo ra hết thế kia rồi.”

Sau khi Lâm Bạch Thanh đ.â.m kim xong thì rửa tay, đang cắt thịt trên cái thớt do Chiêu Đệ mang đến thì nhìn về phía Ngao Văn và Vệ Quân đang lười biếng, cố ý lớn tiếng nói: “Ông Năm à, cháu thấy đàn ông nên thô lỗ một chút, cháu thích kiểu người tháo vát lúc làm việc như anh Ngao Vũ, không hề ngại ngùng chút nào.”

Ngao Vũ không quen bị trêu chọc, vội vàng khoác áo ba lỗ lên người.

Nhưng Cố Vệ Quân và Cố Ngao Văn vừa nghe lại lập tức nổi lòng ganh đua so sánh, từng người so đo đi cởi áo, cố ý muốn làm nhiều hơn Ngao Vũ một chút.

Hai cậu ấy còn nhỏ, đều gầy gò, không có bắp thịt cường tráng như Ngao Vũ, da lại còn trắng, cứ như hai con gà con non nớt.

Advertisement
';
Advertisement