Thực ra Cố Vệ Quốc rất lo lắng về Cố Bồi, không vì gì khác bởi vì người này quá ưu tú, cũng quá truyền kỳ.
Cha anh Cố Khắc là một bác sĩ tây y cực kỳ xuất sắc, nghe nói là khá có danh tiếng ở nước M.
Mẹ anh là người đẹp có tiếng, cũng là một truyền kỳ. Truyền kỳ ở chỗ bà ấy cực kỳ xinh đẹp, lại nhỏ hơn Cố Khắc mười tám tuổi. Chồng già vợ trẻ khó sống chung, cuối cùng hai người đi đến kết cục ly dị. Sau khi ly hôn, Cố Khắc vẫn luôn tận tâm trả tiền cấp dưỡng cho đến khi ông ấy qua đời ba năm trước. Mà sau khi Cố Khắc qua đời, nghe nói bởi vì Cố Bồi cảm thấy không bình thường cho nên vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết. Kết quả điều tra tới điều tra lui, anh đã điều tra tới cha dượng và mẹ ruột của anh.
Điều càng đáng giận hơn là mẹ anh và cha anh đã ly dị hơn mười năm. Mười năm sau khi bọn họ ly hôn, ông ấy đã công thành danh toại, kiếm được một khoản tiền lớn. Cố khắc đã lên kế hoạch về hưu, lúc ông ấy định về nước thì bị hại chết.
Hơn nữa theo tin tức mà Cố Vệ Quốc nghe trộm được từ ông Ba. Bởi vì cha dượng đã dùng cách hạ thuốc trung y hại c.h.ế.t Cố Khắc, cho nên dù Cố Bồi tìm được chứng cứ, nhưng theo điều khoản của luật pháp nước M thì anh không thể nào đưa cha dượng của mình ra trước công lý.
Cha anh đã chuẩn bị xong hành lý, cả đời chờ đợi ngóng trông về nước, nhưng lại c.h.ế.t vào đêm trước khi về nước, cho nên anh đã về thay cha mình.
Trên Cố Bồi còn có ba người anh trai. Họ đều ở nước ngoài, cũng đều làm việc trong lĩnh vực y tế, nghe nói đều rất xuất sắc.
Nói chung, thân là người nhỏ nhất trong hàng chú, nhưng thân thế Cố Bồi cực kỳ gập ghềnh.
Anh kế thừa tài hoa của cha mình, tướng mạo của mẹ mình, vừa có ngũ quan đẹp đẽ, đầu óc lại còn rất thông minh.
Anh là nhân tài mà bệnh viện hải quân phải tốn giá cao mời đến. Chỉ riêng bằng cấp và lý lịch đã bỏ xa các cháu trai mười tám ngàn dặm.
Mà lúc trước nhân tài từ nước ngoài được triệu tập về cũng không chỉ có mình anh.
Cho dù là từ nước ngoài về, cũng phải gia nhập quốc tịch của nước ta, còn là bộ đội đương nhiên phải tham gia huấn luyện quân sự.
Mà trong quá trình huấn luyện quân sự, có người không thích ứng với thời gian rèn luyện và nghỉ ngơi, thể lực không đạt tiêu chuẩn. Cho nên tất cả đều nửa đường cầm tiền tham gia rồi rời khỏi, lại quay về nước ngoài, chỉ có một mình Cố Bồi là tiếp tục kiên trì.
Cố Vệ Quốc đang ở quân khu hải quân. Lúc anh ta lật bản ghi chép thể lực đã lật tới Cố Bồi, thể lực của anh cũng không kém anh ta.
Trước mắt thì không có đứa cháu trai nào giỏi hơn anh.
Hơn nữa ánh mắt Lâm Bạch Thanh nhìn anh không giống với ánh mắt khi nhìn người khác.
Cũng may trước kia lúc bậc cha chú lập di chúc cũng là lập ở trong nước. Bản thân nhóm cháu giỏi, cho nên đặc biệt ghi chú rõ vài chữ “trong đời cháu nhà họ Cố”. Cố Bồi ở bên ngoài vạch an toàn.
Cho dù Lâm Bạch Thanh có ý với Cố Bồi thì cũng không sao. Mấy lãnh đạo bộ đội đều từng giúp con gái tác hợp, có người bằng lòng kết hôn với anh, rất thân thiện. Điều kiện của cô gái này cũng rất tốt, anh vừa nghe nhắc đến kết hôn thì lập tức nói là mình theo chủ nghĩa độc thân.
Gương mặt xám xịt mộc mạc của Lâm Bạch Thanh sao có thể lọt vào mắt xanh của người như vậy.
Huống chi muốn kết hôn với anh, cô sẽ không lấy được Linh Đan Đường, một phần cũng không lấy được.
Bọn họ cùng đứng dậy. Cố Vệ Quốc uống ít nhất cho nên tỉnh táo nhất: “Chào chú nhỏ!”
“Ngao Văn, chú hỏi cháu, cưới vợ vì cái gì?“Cố Bồi hỏi.
Người này thật sự không giống như từ nước ngoài về. Áo thun màu xanh quân đội, hai tay cầm sách cổ, ngược lại nho nhã giống như một giáo sư.
Cố Ngao Văn còn đang say: “Vợ ấy mà, chỉ cần nấu cơm giặt quần áo, sinh mấy đứa con, còn có thể làm gì nữa?”
“Những việc này cháu thuê bảo mẫu cũng có thể làm được. Hơn nữa cháu phải trả tiền lương, vợ thì không có tiền lương, còn phải sinh con đẻ cái vì gia đình, trả giá rất nhiều. Thái độ này của cháu,sao có cô gái nào chịu gả cho cháu chứ?” Cố Bồi hỏi ngược lại.
Cố Vệ Quân phì cười.