Cố Ngao Vũ cũng có thể mở rộng tầm mắt, bởi vì sách trong Linh Đan Đường là một phần tài sản không nhỏ.
Điều khiến cho anh ấy kinh ngạc chính là những cuốn sách này chỉ đặt tán loạn, nhưng lại được giữ gìn vô cùng tốt.
Nhưng cuốn sách trên trăm năm, lúc lật trang sách ra vẫn còn như mới.
Cố Bồi cũng đang dọn sách, mắt nhìn gần tới thời gian cần phải về, liền muốn mượn một ít mang về xem.
Thấy Lâm Bạch Thanh lên lầu, hô lên về phía hai người: “Bạch Thanh, những cuốn sách này của Linh Đan Đường được giữ gìn rất tốt.”
Trong lòng Lâm Bạch Thanh khẽ động, nói: “Chú nhỏ, sách của chú đều bị có côn trùng hả, có phải trong nhà có rất nhiều gián không?”
Gián của thành phố Đông Hải còn lớn hơn thiêu thân, hơn nữa bách độc bất xâm, tất nhiên Cố Bồi bị thiệt hại nặng nề, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi mua thuốc sát trùng đặc hiệu, sắp gửi về nước rồi.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Đó là thuốc sát trùng nước ngoài, không g.i.ế.c được côn trùng trong nước đâu, cháu có một cách điều chế thuốc trung y, sắp xong rồi, đợi lát cháu lấy dế mèn rồi sẽ làm cho chú một phần.”
Cố Bồi rùng mình: “Không phải anh em Vệ Quốc đi bắt dế mèn rồi sao, nhanh như vậy?”
Lâm Bạch Thanh chặn họng anh, trong lòng tự nhủ, nguy rồi, người này thật ra là người trong mắt không có phép có một hạt cát, cũng rất phản cảm người khác chơi xấu, nhìn anh giống như không hề có sừng nhưng khi làm việc có ai đùa giỡn anh, chơi xấu anh, anh sẽ trở tay lật đổ đối phương.
Mà cô chơi hai thằng cháu của anh như vậy, anh sẽ không có thành kiến với cô chứ?
Quả nhiên, ánh mắt Cố Bồi sâu hút, nhìn cô chằm chằm.
Nhưng qua một lúc sau, anh lại nói: “Tôi nghe nói Vệ Quân là người theo chủ nghĩa độc thân, sẽ không dễ dàng đi vào hôn nhân, cháu lựa chọn không ở chung với nó là đúng.”
Lâm Bạch Thanh sợ trêu chọc cháu trai lớn của anh nên anh tức giận, thì ra anh không đồng ý cô đuổi hai người bọn họ đi?
Cô ôm sách cười, xuống lầu: “Cảm ơn chú nhỏ nhắc nhở, cháu nhớ kỹ rồi.”
Áo khoác trắng trung y còn lâu mới tốt như áo tây y, chiều rộng như áo choàng, tuy rằng làm việc khá tiện nhưng không đẹp, Cố Bồi nhớ cô gái này có một bộ váy màu xanh biếc, tuy rộng rãi nhưng cũng không lộ vẻ trống trải, mà lại làm nổi bật lên dáng người xinh đẹp của cô.
Dế mèn nguyên phối là hy hữu nhưng không tính là dược phẩm quý báu, trong phòng làm việc của Lâm Bạch Thanh trên lầu hai có một túi lớn, là mùa thu năm ngoái cô đi bắt cả đêm về, bảo đảm con nào cũng là nguyên phối.
Lúc này đến cả sách cũng đã đóng gói xong xuôi, tuy rằng Cố Bồi không tình nguyện mấy nhưng cô vẫn đưa cho anh một phần thuốc sát trùng của cô, còn dặn dò: “Phòng sách của chú có thể dùng thuốc sát trùng tây được, nhưng sách của cháu thì không được, đây toàn là sách cũ trăm năm, dùng thuốc sát trùng của chú, sách có thể bị phá hủy.”
“Được.” Cố Bồi đồng ý.
Ngao Vũ vẫn đang bận rộn trong một gian phòng khác, thấy chú nhỏ sắp phải rời đi, vội chạy đến nói: “Chú nhỏ, cháu xách giúp chú, được rồi, chú về thế nào?”
“Bệnh viện quân y điều xe đến, cũng đã tới rồi.” Cố Bồi nói: “Mọi người cứ làm việc đi, để tự chú là được.”
Cố Ngao Vũ liền quay về làm việc tiếp.
Ra tới cửa, xe bệnh viện quân y điều tới còn chưa đến, ánh mặt trời lại chói mắt, Cố Bồi liền dựa vào bóng mát chờ. Trời đã tối, ba anh em Cố Vệ Quốc không chỉ ăn uống no nê xong, dế mèn cũng đã lấy được, lúc này mới về.
Uống một chút rượu, lại không giữ được miệng, Cố Vệ Quân nói: “Anh Năm, anh muốn tác hợp em với Bạch Thanh thật sao?”
“Đương nhiên, anh mà là Tiểu Lâm thì anh sẽ gả cho em, thế nhưng em phải lấy được thẻ xanh trước.” Cố Vệ Quốc dụ dỗ.
Cố Ngao Văn vỗ miệng: “Anh… Ý của anh, ý của anh là em không xứng với Bạch Thanh?”
Cố Vệ Quốc vội nói: “Sao có thể chứ, em đẹp trai như thế, anh còn thích, huống gì Tiểu Lâm.”
“Vậy sao, anh nói là gả cho em, lại còn gả cho Ngao Văn?” Cố Vệ Quân rầu rĩ.
Cố Vệ Quốc cười giống như hồ ly, nói: “Nào, hai đứa đánh nhau một trận đi, ai thắng anh ủng hộ người đó.”
Hai anh em được Cố Vệ Quốc nịnh nọt đã lâng lâng, nở nụ cười, liền kéo tay áo thật sự chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng lúc này phía sau tường truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Cố Vệ Quốc?”
Ba anh em quàng vai nhau ngẩng đầu lên, chỉ thấy chú nhỏ mặc áo xanh quân đội ngắn tay, da trắng như mỡ, ánh mắt lạnh lùng giống như Diêm Vương mặt trắng, đi từ trong bóng tối ra.
Trên mặt anh thậm chí không lộ ra cảm xúc gì, chỉ là mặt không chút thay đổi như vậy, cũng đủ khiến cho ba anh em bọn họ hít thở không thông!