Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ở thành phố Đông Hải, Linh Lan Đường rất có tiếng, từ lúc bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã ngồi khám cùng với Cố Minh, gặp người bệnh còn nhiều hơn số muối người khác ăn, là danh nhân nhỏ ở thành phố Đông Hải, phần lớn mọi người đều nghe qua cô.

“Bạch Thanh là một loại thuốc trung y. Theo &LTTh;ần Nông bản thảo> có ghi chép, tác dụng chính là cải thiện thị lực, có lợi cho chín huyệt, sử dụng lâu dài có thể giúp tỉnh táo, kéo dài tuổi thọ.” Em trai nhà họ Liễu nói: “Bác sĩ Cố Minh luôn khen cha mẹ cô đặt một cái tên hay.”

Cái tên Lâm Bạch Thanh là do cha mẹ đặt, ngay cả thầy cô cũng khen tên này hay, nhưng tên của em gái cô lại hơi quên mùa, Chiêu Đệ.

Còn nguyên nhân, mẹ nói thật ra cô không phải do chính mình sinh ra, mà là bà ấy nhặt được trong rừng cây nhỏ, một đứa bé bị thanh niên trí thức vứt đi. Bạch trắng thanh xanh, tự nhiên nhặt được đứa trẻ bị thanh niên trí thức vứt bỏ.

Khi những đứa trẻ còn nhỏ, cha mẹ chúng hay nói nhặt được từ rừng cây, từ thùng rác…

Lâm Bạch Thanh cũng không cho là thật.

Còn tên của cô, có lẽ trời sinh đã định sẵn mệnh làm nghề y.

Em trai nhà họ Liễu ôm cánh tay đi một vòng quanh Linh Lan Đường, nói: “Lớp gạch tường bên ngoài ít nhất cũng phải 200 tuổi, không thể dỡ, chỉ cần sửa chữa những viên gạch cũ là được, nó sẽ càng thêm thẩm mỹ hơn bê tông.”

Lại vòng đến trước biển hiệu: “Còn cái này, tôi kiến nghị cô nên làm tấm biển bằng gỗ táo, vừa thẩm mỹ vừa bền.”

Gỗ táo: loại gỗ có màu sắc hoa văn đẹp nhất trong số các loại cây ăn quả, chắc chắn tấm biển được làm bằng gỗ táo sẽ rất đẹp.

Lâm Bạch Thanh nói thầm trong lòng, người này thật sự rất có thẩm mỹ.

Cô mở ra sân sau của dược đường, ý bảo anh ta vào xem.

Em trai nhà họ Liễu đi dạo một vòng, nói: “Để tôi giúp cô làm một bản thiết kế, tặng cô, nhưng tôi có một câu hỏi nhỏ…” Đột nhiên khom lưng, anh ta đến sát gần bên người Lâm Bạch Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Bệnh kia của anh trai tôi, cô có thể chữa không?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Có, thuốc cũng rất đắt, nhưng nếu anh nhận thiết kế bản thảo, tôi có thể miễn phí thuốc cho anh.”

“Tôi tặng cô bản thiết kế, tiền thuốc không cần miễn, cô lấy thuốc đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả nổi.” Em trai nhà họ Liễu nói.

Lâm Bạch Thanh đang định đi lấy thuốc, nhưng ngẫm nghĩ, lại nói: “Hiện tại tôi còn không thể kê loại thuốc này cho anh trai anh, phải chờ cháu trai của anh được sinh ra rồi tính tiếp.”

Em trai nhà họ Liễu rùng mình, đột nhiên vỗ chân cười to: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô mới bao nhiêu tuổi, sống thông thấu như vậy.”

Lâm Bạch Thanh suy nghĩ, cũng cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, không nhịn được bật cười.

Hai người này đột nhiên cười làm Cố Vệ Quân giật mình, cậu không hiểu tại sao hai người lại cười nhưng trong lòng rất không thoải mái, thử chen vào nói: “Bạch Thanh, chỉ là phòng khám, tùy tiện trang trí là được, không cần mua hẳn một bản thiết kế.”

Em trai nhà họ Liễu quay đầu lại, thu lại nụ cười, mặt mày mang theo chút khiêu khích: “Vị này là ông chủ mới của Linh Lan Đường?”

“Không không, Lâm Bạch Thanh mới là bác sĩ khám chính, cũng là bà chủ.” Cố Vệ Quân nói.

Em trai nhà họ Liễu bừng tỉnh hiểu ra, lại đảo mắt nhìn xung quanh: “Vậy tôi càng cần phải thiết kế một bản vẽ đẹp cho cô ấy.”

Cố Vệ Quân lại không ngốc, vừa nhìn đã biết người đàn ông này có ý với Lâm Bạch Thanh.

“Anh là một nhà thầu đúng không, xin hỏi tên tuổi?” Dục vọng hiếu thắng của cậu dâng lên.

Thời buổi này ở biệt thự, đi siêu xe, không phải nhà giàu mới nổi thì là ông chủ than đá, dù sao khẳng định là kẻ tục tĩu.

Đối phương duỗi tay, cười nói: “Kẻ hèn tên Liễu Yến, từng du học ở FA, học tại Học viện Thiết kế Kiến trúc Bonitani và hiện tại đang làm việc tại viện Thiết kế Kiến trúc Đông Hải, một tổ chức nhà nước, cũng là cái bát sắt, chủ yếu tham gia thiết kế kiến trúc phục hưng cổ điển.”

Thiết kế kiến trúc còn là loại hình phục hưng cổ điển, còn muốn hỗ trợ miễn phí bản thiết kế, vậy chẳng phải Lâm Bạch Thanh đang buồn ngủ gặp được gối đầu?

Cố Vệ Quân bị đả kích hồi lâu không lên tiếng, mãi đến khi đối phương lên xe mới hỏi Lâm Bạch Thanh: “Bạch Thanh, tên họ Liễu này có lai lịch gì, cậu vẫn luôn ở Đông Hải, có quen biết anh ta hay không?”

Thật ra vừa gặp mặt Lâm Bạch Thanh đã nhận ra Liễu Yến, hiện tại không những giàu có, tương lai cũng là nhà giàu số một việc nhân đức không nhường một ai ở Đông Hải.

Nói về Liễu Yến, phải kể đến sinh ý ‘đánh cược gỗ’, ‘đánh cược cây’ mấy năm nay.

Đông Hải là thành phố cũ, có rất nhiều gia tộc lâu đời, ví dụ như nhà họ Sở làm ngọc thạch châu báu, nhà họ Cố và họ Mục làm nghề y, còn nhà họ Liễu, hơn trăm năm nay vẫn luôn kinh doanh vật liệu gỗ, gia cụ, từng nhiều lần làm ăn với tổ tiên nhà họ Cố. Bởi vì trước giải phóng, các vật liệu gỗ như đàn hương, hoa cúc lên, trầm hương… cũng có thể dùng làm thuốc, còn là các loại thuốc tốt nhất.

Advertisement
';
Advertisement