“Tiểu Lâm, cô đang khám bệnh hay xem bói vậy, sao tôi cứ cảm thấy cô thần thần quỷ quỷ?” Điền Lâm Na nói tiếp: “Tôi học y học hiện đại, nhưng chưa thấy thành phẩm y học nào nói bà bầu sẽ có mùi.”
Nhưng bà Liễu đã bị Lâm Bạch Thanh thuyết phục, cười nói: “Vậy nghĩa là việc này đã chứng minh trung y của chúng ta rất lợi hại, đúng không?”
Bà dịch sát vào Lâm Bạch Thanh, nói: “Cô ngửi thử, mùi hương mang thai của tôi có nồng hay không?”
Lâm Bạch Thanh bị mùi nước hoa làm choáng váng đầu: “Không phải quá nồng, tôi kiến nghị bình thường bà nên nằm nhiều trên giường, sau này không được xịt nước hoa, không được ngửi bất cứ mùi hương có độc nào, cũng tuyệt đối không được tức giận.”
“Vậy đứa nhỏ này có thể …” Bụng của bà Liễu vẫn bằng phẳng, theo bản năng của người mẹ, giơ tay vuốt ve.
Bà không dám nói, nhưng bà sẽ nghĩ không biết đứa bé có khỏe mạnh hay không.
“Nếu bà tin tôi, sau khi mang thai năm tháng có thể đến tìm tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp bà.” Lâm Bạch Thanh nói.
Nhắc nhở uyển chuyển, vốn dĩ thân thể của bà Liễu đã kém, sờ sờ bụng nhỏ, hiểu rõ ý của cô.
Hốc mắt của bà hơi ướt: “Bác sĩ nhỏ, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Lúc này thấy chồng đã tỉnh, bà Liễu cũng không nói nhiều, vội vàng đi chăm sóc chồng.
Em trai nhà họ Liễu dẫn bọn họ xuống tầng, nói: “Tôi thấy cô bác sĩ này có chút quen mắt, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Cố Vệ Quân nói: “Cô ấy họ Lâm, bác sĩ Lâm.”
Em trai nhà họ Liễu còn cao hơn cả Cố Vệ Quân, duỗi tay mời: “Bác sĩ Lâm, tôi lái xe đưa cô về.”
“Làm phiền.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đi xuống tầng, chiếc xe Jeep vẫn còn ở đó, bên trái là một chiếc Mercedes-Benz, bên phải là một chiếc Lexus, em trai nhà họ Liễu đồng thời lấy ra ba cái chìa khóa, suy nghĩ một lúc rồi kéo ra cánh cửa ghế phụ của chiếc Lexus: “Bác sĩ Lâm, mời ngồi.”
Lên xe, anh ta mở ra cái hộp trước ghế điều khiển phụ, từ giữa lấy ra một lọ thuốc đưa cho Lâm Bạch Thanh nhìn, sau đó nói: “Bệnh và mặt mũi của anh trai tôi hôm nay được cứu là nhờ có bác sĩ Lâm.”
Lâm Bạch Thanh hơi cảnh giác, bởi vì vì lọ thuốc này, cô phát hiện em trai nhà họ Liễu đủ khôn khéo, cô không nói nhưng anh ta đã phát hiện ra nguyên nhân bệnh của anh trai mình.
Ở đời giữ mình đã khó, bác sĩ càng khó hơn nên cô nói thẳng: “Bệnh của anh trai anh chỉ là bệnh vặt, từ từ sẽ tốt, sức khỏe của chị dâu anh mới là vấn đề lớn, giai đoạn đầu mang thai nhất định phải chú ý, bảo vệ tốt bà ấy và đứa bé.”
“Cô làm việc ở đâu, chẳng may chị dâu tôi có chuyện gì tôi có thể tìm được cô?” Ánh mặt trời chói mặt, em trai nhà họ Liễu đeo lên kính râm, cái mũi thẳng của người này rất hợp với kính râm.
“Linh Lan Đường.” Lâm Bạch Thanh chuyển đề tài, nói: “Anh làm bên vật liệu xây dựng đúng không, vừa hay dược đường của chúng tôi muốn sửa sang lại, lát nữa đến nơi có thể làm phiền anh tham mưu giúp tôi được không?”
“Tôi không hiểu về trang trí lắm, nhưng tôi hiểu thiết kế hơn, nếu là dược đường, vậy dùng phong cách cổ được không?” Em trai nhà họ Liễu nói.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Tôi cũng thích phong cách kiến trúc cổ, nhưng không phải là chói lọi đỏ thẫm, lộng lẫy huy hoàng, mà là một thiết kế đơn giản giống như bệnh viện,và thiết kế phải thuận tiện nhất có thể cho người bệnh, kéo dài dùng bền.”
Em trai nhà họ Liễu chuyển tay lái, môi mỏng nói ra một chữ: “Thiền.”
Điền Lâm Na còn bình thường, đây là lần đầu tiên Cố Vệ Quân ngồi trên chiếc xe sang trọng như Lexus, họ đều là những đứa trẻ ở trong khu tập thể, còn em trai nhà họ Liễu thuộc loại nhà giàu mới nổi, có nhiều tiền, hai người có chút choáng ngợp.
Về trang trí, dưới cái nhìn của bọn họ cũng chỉ ốp vật liệu, sơn tí sơn.
Nhưng thiền mà em trai nhà họ Liễu nói là sao, hai người liếc nhìn nhau, dốt đặc cán mai.
Lâm Bạch Thanh hiểu, cô rất vui vẻ: “Đúng đúng, tôi muốn một dược đường kiểu Trung theo phong cách thiền.”
“Vậy phải dùng tài liệu tốt nhất, nếu không không những không xây được thiền mà còn vẻ keo kiệt.” Em trai nhà họ Liễu cười nói.
Lâm Bạch Thanh liên tục gật đầu: “Anh nói đúng.”
Phía sau Cố Vệ Quân nhắc nhở, nói: “Anh Liễu, làm phiền dừng xe, chúng ta đã đến nơi.”
Linh Lan Đường nằm ở đầu ngõ Nam Chi, em trai nhà họ Liễu dừng xe, ngó đầu nhìn: “Tôi rất quen đường chỗ này.” Lại nói: “Mấy năm trước ông nội tôi thường dẫn tôi đến đây, nơi này có một bác sĩ nhỏ chân ngắn ngủn, dùng áo blouse làm thời trang trẻ em.”
Cố Vệ Quân không nhịn được nói: “Đó chính là cô ấy, cô ấy chính là đứa bé chân ngắn ngủn năm đó.”
Em trai nhà họ Liễu gỡ kính râm xuống, nhìn Lâm Bạch Thanh: “Không ngờ là cô, bác sĩ Tiểu Lâm, cô đã lớn như vậy rồi?”