Bà Liễu đánh giá Lâm Bạch Thanh: “Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, sao cô biết được ông ấy mắc bệnh gì mà dám khẳng định một mũi tiêm sẽ lập tức có hiệu quả ngay?”
Em trai nhà họ Liễu hỏi: “Chị dâu, đây không phải là bác sĩ anh trai em mời tới hả?”
Bà Liễu hỏi ngược lại: “Ông ấy gọi cô bác sĩ trẻ này từ khi nào, sao chị không biết?”
Một cô gái nhỏ giản dị mộc mạc thế này, nhìn qua có vẻ còn là người đang đi học, cô có thể chữa bệnh sao, bà ta không tin.
“Rốt cuộc cô là ai, anh trai tôi gọi cô đến từ lúc nào hả?” Em trai nhà họ Liễu cũng bắt đầu bối rối.
Nhưng đúng lúc này, giám đốc Liễu lại khàn giọng nói: “Cứ để cô ấy chữa trị cho tôi đi!”
“Chồng ơi, vừa rồi anh đã bị hôn mê đấy, anh phải tới bệnh viện thôi.” Bà Liễu nói.
Bờ môi của giám đốc Liễu đen sì khô khốc, hơi nóng trong miệng phun ra không khác gì lửa cháy, ông ta nhìn Lâm Bạch Thanh, gào thét: “Tiêm!”
Bác sĩ của phòng khám thường xuyên chạy khắp mọi nơi nên luôn phải mang theo giấy phép kinh doanh để sử dụng bất cứ lúc nào.
Dựa theo quy định hành nghề y, Lâm Bạch Thanh lấy giấy phép kinh doanh của mình ra đưa cho bà Liễu xem, sau đó lại mở túi, lấy ống tiêm dùng một lần và thuốc tiêm, xếp thành từng hàng đặt trên đầu giường, rửa tay trước, sau đó bày thêm cồn khử trùng, cầm lấy ống tiêm.
Cô còn đang định bắt đầu thì bà Liễu đột nhiên nhớ tới cái gì: “Bác sĩ này, giá tiền cô thu chắc chắn không phải giá cao như bình thường đâu nhỉ?”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào ống thuốc tiêm, nói: “Đây là thuốc tiêm Song Hoàng Liên, một hộp có sáu ống, giá năm hào. Tôi phải sử dụng hai ống, cộng thêm phí điều trị tổng cộng sẽ thu của bà một đồng, bà thấy có đắt không?”
Bà Liễu ngẩn ngơ cả người, không phải vì đắt tiền mà là vì người tới tận nhà khám bệnh mà chỉ thu có một đồng, chuyện này là thật sao?
Có lẽ bởi vì giá cả quá rẻ nên bà ta cứ mơ màng đứng đó, nhìn Lâm Bạch Thanh xốc chăn lên.
Cô bẻ ống thuốc tiêm, hút thuốc lên, gọn gàng lưu loát tiêm vào trong mạch.
Thấy cô đã tiêm xong, em trai nhà họ Liễu nói: “Vất vả cho bác sĩ rồi, cô ra ngoài uống chén trà, nghỉ ngơi một chút đi.”
Không có thứ thuốc nào có thể trị khỏi bệnh ngay, chữa trị xong rồi cũng không có khả năng bệnh sẽ thuyên giảm nhanh chóng, Lâm Bạch Thanh không thể rời đi ngay lập tức nên bước ra ngoài ngồi trên ghế sô pha, cũng gọi cả Cố Vệ Quân và Điền Lâm Na tới ngồi xuống.
Dạo phố một hồi dạo thẳng đến nhà người ta, vừa ra tay đã chữa bệnh ngay, Cố Vệ Quân và Điền Lâm Na ngẩn ngơ giống y hệt hai kẻ ngốc.
Sau khi bà Liễu chăm lo cho chồng thiếp ngủ đi, bà ta lập tức sai người làm trong nhà rửa sạch hoa quả, cũng theo ra ngoài.
Chọn lấy một quả táo lớn, gọt sạch vỏ, bà ta hỏi: “Bác sĩ nhỏ này, đến cùng lão Liễu nhà tôi đã mắc căn bệnh gì vậy?”
Em trai nhà họ Liễu pha trà xong bê tới, cũng ngồi xuống đối diện Lâm Bạch Thanh, chờ đợi lắng nghe.
Lâm Bạch Thanh im lặng một lát, nhìn sang phía bà Liễu: “Chắc là bây giờ ông ấy sắp bị tiêu chảy rồi đấy, bà nên vào trong xem một chút đi.”
Bà Liễu đi vào trong, vừa lúc trông thấy chồng mình đang gian nan rời giường, muốn đi vào nhà vệ sinh.
“Anh bị tiêu chảy thật đấy à?” Bà ta kinh ngạc hô lên.
Một lọ thuốc tiêm có mấy hào, một bác sĩ nhỏ chỉ thu một đồng tiền chẩn đoán, sao lại có thể đoán đúng đến vậy?
Giám đốc Liễu được vợ đỡ, bước từng bước từng bước đi vào trong nhà vệ sinh.
Đây là khu vực nghỉ ngơi ở trên tầng hai của căn biệt thự, phòng ngủ và nhà vệ sinh không xa nhau lắm. Sau khi giám đốc Liễu đi vào trong, mọi người đều nín thở, biết rõ không có khả năng mới tiêm thuốc vào bệnh đã khỏi ngay nhưng ai nấy vẫn đều ôm hy vọng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tất cả mọi người đều hơi lúng túng nhưng ánh mắt người nào cũng dừng lại ở trên cánh cửa nhà vệ sinh.
Giống như thể chỉ cần cánh cửa đó mở ra, kỳ tích sẽ xuất hiện.
Kỳ tích đã thật sự xuất hiện, khoảng chừng năm phút sau, bà Liễu đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thẳng vào mắt Lâm Bạch Thanh: “Nhiệt độ trên chân và tay ông ấy đã giảm, sau khi đi vệ sinh màu môi cũng đã lập tức trở lại bình thường.”
Cái gọi là thuốc tới bệnh tan, người chưa từng trải qua quả thực không thể nào tưởng tượng nổi. Chỉ trong vài phút thôi, chân tay người chồng thân yêu của bà ta đã giảm nhiệt độ, màu môi xanh đen cũng trở lại bình thường. Nếu muốn nói chuyện này thần kỳ cỡ nào thì quả thật nó giống như bộ phim võ hiệp trên TV vậy.
Mà những phản ứng khác thường xuất hiện trên thân thể ông ta cũng đang giảm dần, có phải đã chứng minh bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp?
Em trai nhà họ Liễu chưa bao giờ khiếp sợ đến thế này, lại còn chưa hiểu chuyện ra sao: “Bác sĩ, rốt cuộc anh trai tôi đã bị bệnh gì?”
Điền Lâm Na cũng không nhịn được: “Tiểu Lâm, rốt cuộc vị giám đốc kia đã mắc căn bệnh gì vậy, cô có thể nói cho chúng tôi nghe chút không?”
Hai mắt Cố Vệ Quân càng trợn to hơn chuông đồng, một cô nhóc con mộc mạc giản dị như Lâm Bạch Thanh, tại sao lại có được một đôi tay lợi hại đến thế?