Bởi vì nhân viên bán hàng không phải người bán ngày hôm qua nên không quen biết Lâm Bạch Thanh. Thế nên Lâm Bạch Thanh lại hỏi tiếp: “Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào ngày hôm nay, ông ấy có việc bận đi ra ngoài rồi sao, vậy thì tôi sẽ ở đây chờ ông ấy nhé?”
Nhân viên bán hàng này đi hỏi thăm người khác, một nhân viên bán hàng khác trả lời: “Thưa cô, hôm nay giám đốc Liễu của chúng tôi không khỏe nên sẽ không tới cửa hàng, mong cô hẹn gặp vào ngày khác ạ.”
“Tôi biết, hôm nay tôi có hẹn đến khám bệnh cho ông ấy, ông ấy đang ở bệnh viện hay ở nhà?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Lúc này có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới từ phía sau, đánh giá từ đầu tới chân Lâm Bạch Thanh: “Anh của tôi bị bệnh nhưng không quá nghiêm trọng. Bây giờ anh ấy đang ở trong nhà nghỉ ngơi, tôi chưa từng nghe tới chuyện anh ấy mời bác sĩ đến. Hơn nữa, nếu cô là bác sĩ, tại sao cô không đến nhà anh trai tôi, ngược lại còn chạy tới cửa hàng hỏi thăm?”
“Trán ông ấy không nóng nhưng lòng bàn tay bàn chân lại đang nóng phát bỏng, màu môi đen lại, khô nứt, mỗi lần uống nước sẽ cảm thấy đắng vô cùng cho nên không chịu uống nước. Tình trạng này chắc hẳn đã bắt đầu được biểu hiện ra ngoài từ tối hôm qua, sáng nay thức dậy cảm thấy tốt hơn một chút nên đã tiếp tục ngủ.” Lâm Bạch Thanh nói: “Bây giờ anh hãy gọi điện thoại đi, chắc hẳn lúc này ý thức của ông ấy đã không còn tỉnh táo được nữa rồi.”
Có người nói ý thức của anh trai mình không còn tỉnh táo, người làm em trai đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.
Bên quầy thu ngân có điện thoại cố định, em trai nhà họ Liễu run tay cầm điện thoại lên, đợi thêm một lúc lâu sau mới hỏi: “Chị dâu, anh trai em đâu rồi?”
Hình như người ở đầu dây bên kia đáp lại một câu đang ngủ nên em trai nhà họ Liễu nhìn sang phía Lâm Bạch Thanh, lại nói tiếp: “Chị gọi anh ấy một tiếng đi.”
Lát sau, trong điện thoại truyền ra tiếng thét chói tai.
Em trai nhà họ Liễu cạch một tiếng cúp điện thoại, ra ngoài lái một chiếc xe Jeep đến, gọi: “Lên xe đi, mau lên, mau đi cứu người!”
Lâm Bạch Thanh chạy tới trèo lên xe, Cố Vệ Quân và Điền Lâm Na cũng nhảy lên theo.
“Sáng nay vẫn còn rất ổn, sao vừa mới ngủ đã hôn mê rồi?” Em trai nhà họ Liễu vội vàng đánh tay lái.
Anh ta lại hỏi Lâm Bạch Thanh: “Rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì, anh ấy gọi cô từ lúc nào?”
Lâm Bạch Thanh cân nhắc đáp lời: “Bệnh tình tuy không quá nghiêm trọng nhưng cực kỳ nguy hiểm, anh hãy lái xe nhanh hơn một chút đi.”
Em trai nhà họ Liễu đạp một cú vào chân ga lái xe lao ra ngoài đường, suýt chút nữa đã đ.â.m vào một chiếc tàu điện, còi xe điện píp píp vang ầm lên.
Nhà họ Liễu ở trong một khu dân cư nhỏ hiện đại đã được lắp đặt thang máy nằm ở ngoại ô thành phố, nhưng lại sống trong một căn biệt thự riêng liền kề tòa nhà chung cư.
Ngoài cửa có một chiếc xe cấp cứu 120 đang đỗ, cửa sau mở rộng. Rất rõ ràng, gia đình họ đã gọi điện cho 120 tới.
Em trai nhà họ Liễu dẫn theo Lâm Bạch Thanh vào trong nhà, lên trên tầng. Cố Vệ Quốc và Điền Lâm Na mơ mơ màng màng, chạy chậm theo chân cả một đường.
Vừa đi lên tới tầng hai thì họ nghe được tiếng ồn ào, một người phụ nữ đang gọi: “Chồng ơi, anh nghe lời em đi mà, chúng ta đi đến bệnh viện thôi. Em đã gọi điện cho viện trưởng và chủ nhiệm khoa rồi, bọn họ đều đang sẵn sàng chờ anh đến đấy.”
“Chồng ơi, sao anh lại không nghe lời em vậy?” Người phụ nữ lại hét lên thêm lần nữa.
Em trai nhà họ Liễu bước vào trong, hỏi: “Chị dâu, tình hình anh trai em thế nào rồi ạ?”
“Lúc nãy ông ấy vẫn hôn mê, bây giờ mới tỉnh táo hơn một chút nhưng sống c.h.ế.t không chịu vào bệnh viện.” Bà Liễu nói.
Lâm Bạch Thanh cũng tiến lại gần, lên tiếng: “Tôi là bác sĩ, tôi có thể chữa trị được căn bệnh của giám đốc Liễu, chỉ cần tiêm một mũi sẽ ổn.”
“Cô, cô là bác sĩ sao?” Người phụ nữ đánh giá Lâm Bạch Thanh từ đầu tới chân: “Chữa bệnh ở ngay đây?”
Lâm Bạch Thanh nhìn đôi mắt đang nửa khép nửa mở của giám đốc Liễu, dứt khoát đi thẳng tới bên cạnh giường, khom lưng nói với bệnh nhân: “Tôi biết căn bệnh của ông đến từ đâu, cũng biết rằng ông đang muốn thoát khỏi nó. Nhưng có lẽ ông có thể vượt qua, cũng có thể không vượt qua được. Chỗ này của tôi có thuốc tiêm, tên là Song Hoàng Liên, chỉ cần một mũi thôi sẽ lập tức thấy được hiệu quả.”
Người bệnh nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt chứa đựng chút mơ màng, còn cả chút nghi ngờ và khó hiểu.
Lâm Bạch Thanh nâng hộp thuốc tiêm lên, cố gắng để ông ta nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.