Trong lòng anh ta đã nghĩ đến chuyện này, Lâm Bạch Thanh còn quá nhỏ, không biết gì về việc sửa sang, hơn nữa anh ta còn có bạn phụ giúp, vậy nên việc tu sửa này đương nhiên sẽ do anh ta đảm nhận.
Anh ta thấy chắc chắn mình có thể làm rất tốt việc sửa sang này.
Lâm Bạch Thanh cố gắng đè nén sự tức giận của mình xuống: “Anh là người làm ăn lớn, Linh Đan Đường chỉ là một nơi nhỏ, nơi này một mình tôi cũng có thể thu dọn và sắp xếp lại rồi, không cần thiết làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh như vậy đâu.”
Cố Vệ Quốc đang muốn lợi dụng việc tu sửa để giở trò, cô có đui cũng chẳng cần đến anh ta.
Thế nhưng ông Ba lại bị mấy chữ “trùng tu mang tính sửa chữa” này lung lay, nói: “Ngao Vũ nhà ông Năm vừa từ nước ngoài về, đang chuẩn bị đến đây rồi, ngoài ra còn có rất nhiều anh em khác cũng tới, cháu đi thu xếp để bọn họ cùng gặp mặt làm quen nhé.”
Cái gì cơ, Ngao Vũ và các anh em khác cũng đến?
Rõ ràng là trong giấc mơ của Cố Vệ Quốc, Lâm Bạch Thanh đã không chần chừ mà chọn anh ta, vậy mà giờ đây chẳng hiểu tại sao hiện thực lại hoàn toàn trái ngược.
Khó chịu hơn nữa là Ngao Vũ nhà ông Năm ưu tú hơn nhiều so với Cố Vệ Quốc, anh ta cũng chỉ đáng đi xách dép cho người ta mà những người anh em kia còn ưu tú hơn nữa, phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu như ông Ba đã nhờ anh sắp xếp chuyện này, vậy thì Cố Vệ Quốc cũng phải sắp xếp cho các anh em một cách rõ ràng vậy.
“Nhà cũ không có nhiều phòng, cũng ít giường nữa, các anh em đã đến đây thì phải có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng, chuyện này ông Ba không cần lo lắng, cứ giao hết cho cháu, chắc chắn cháu sẽ sắp xếp được.” Anh ta nói.
Ông Ba gật gù: “Vẫn là Vệ Quốc trưởng thành hơn, suy nghĩ cũng thật chu đáo.”
Lâm Bạch Thanh mới đầu còn nghĩ, chỉ cần phớt lờ tên khốn kiếp Cố Vệ Quốc này thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nhìn thấy anh ta dám lừa cả ông Ba, còn muốn nhúng tay vào việc tu sửa dược đường, đương nhiên cô sẽ không khoanh tay chịu chết.
Lâm Bạch Thanh tiện tay cầm lấy chiếc chày giã thuốc phụ khoa đặt ở trên bậu cửa sổ của bác sĩ Lưu rồi nói: “Những thứ đồ này cũ quá rồi, cần phải vứt đi để thay sang cái mới.”
Cố Vệ Quốc đang muốn thể hiện bản thân, dĩ nhiên sẽ chủ động đứng ra nhận hết các công việc về mình: “Những thứ đồ bẩn thỉu này cứ vứt hết đi, mua cái mới mà dùng.”
Lâm Bạch Thanh đang muốn cho ông Ba nhìn ra sơ hở trong việc này, thế nhưng cô tuyệt đối không nghĩ rằng người đầu tiên phát giác ra lại chính là Cố Bồi. Anh lấy chiếc chày giã thuốc từ trong tay cô, chăm chú quan sát chiếc chày trong ánh chiều tà, rồi nói: “Đây là cây bách mà.”
Anh lại nói thêm: “Bách mộc xuân linh dược, đồng bình sấu noãn tuyền. Tôi từng đọc qua vài tài liệu, trong đó có nói rằng trung y nhận thấy việc dùng gỗ bách giã thuốc mới có đủ độ cứng chắc, càng là những cây gỗ có tuổi đời lâu năm thì chất lượng càng tốt, hơn nữa, loại gỗ này còn chuyên dùng để giã thuốc phụ khoa, đồ như vậy mà vứt đi thì e là không tốt chút nào.”
Ông Ba nói: “Cái chày giã thuốc này đã có từ khi ta còn nhỏ, có thể nói nó chính là một di vật văn hóa.”
Cố Vệ Quốc ngây ra trong chốc lát, vô thức nhìn sang phía Lâm Bạch Thanh, thấy gương mặt cô vẫn đơn thuần đáng yêu, hơn nữa còn tràn đầy vẻ tò mò mà hỏi: “Đây là di vật văn hóa ạ? Linh Đan Đường chỗ bọn cháu có rất nhiều những đồ vật như thế này đấy.”
Sau đó cô lại quay sang Cố Bồi và mỉm cười: “Nếu như thật sự là một di vật văn hóa, vậy thì cũng có thể bán nó đi để lấy tiền, chú nhỏ, chú nghĩ nó có thể bán được với giá bao nhiêu?”
Cố Vệ Quốc nói: “Ở vườn nhà họ Phan, chỉ cần là đồ có từ thời trước khi giải phóng thì đều có thể bán với giá một trăm tám mươi đồng trở lên.”
Chiếc gậy của ông Ba rơi phịch một cái xuống đất, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, dường như đang muốn xuyên thủng Cố Vệ Quốc.
Cuối cùng, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi cổ họng của ông.
Cố Vệ Quốc dựng tóc gáy: Ông Ba đang nghi ngờ anh ta lợi dụng lúc tu sửa dược đường mà bán những đồ vật này đi hay sao?
Nói thật thì anh ta chỉ có ý định giúp Lâm Bạch Thanh tu sửa lại dược đường, ngoài ra thì không có một ý định nào khác.
Mặc dù chuyện chọn chồng của Lâm Bạch Thanh đã tạm thời dừng lại, nhưng sau cùng chắc chắn vẫn phải đưa ra quyết định, anh ta chỉ muốn thể hiện bản thân mình chứ không hề có ý định trộm cắp đồ vật gì ở đây cả. Lúc này Cố Vệ Quốc chỉ hy vọng ông Ba có thể mắng anh ta một trận tơi tả, có như vậy thì anh ta mới có thể biện minh cho chính mình.
Thế nhưng cuối cùng ông Ba cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Thôi bỏ đi, ông thấy anh em các cháu vẫn còn quá trẻ, Linh Đan Đường cứ để ông trông nom cho vậy.”