Cũng vào ba năm sau đó, một quảng cáo có hình ảnh vị bác sĩ quân y Cố Bồi đã được phát sóng trên chuyên mục mua sắm của đài truyền hình Thủ Đô, nội dung là để quảng bá cho một loại thực phẩm chức năng. Bởi vì Lâm Bạch Thanh đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng thực tế, cho nên khi nhìn vào cô đã biết đó chính là cảnh xem mắt của Cố Bồi và Mao Á Na. Mao Á Na đã lồng tiếng cho video đó để quảng bá cho sản phẩm thực phẩm chức năng của mình.
Khán giả trước giờ vẫn không biết thế nào lồng tiếng, nhưng khi nhìn thấy một vị quân y mặc quân phục xuất hiện trước ống kính để quảng bá một loại thực phẩm chức năng, với lòng tin tưởng tuyệt đối của mình đối với quân y, doanh thu bán hàng của sản phẩm này đã cao chưa từng thấy. Thế nhưng nó lại là một loại sản phẩm 3 không [2], có người tiêu dùng sau khi sử dụng được một thời gian, gan và thận đã xảy ra những sự biến đổi bệnh lý ở các mức độ tổn thương khác nhau.
[2] Sản phẩm 3 không: sản phẩm không ngày sản xuất, không nhà sản xuất hay chứng chỉ đảm bảo về chất lượng, không rõ nguồn gốc sản xuất.
Sản phẩm 3 không: sản phẩm không ngày sản xuất, không nhà sản xuất hay chứng chỉ đảm bảo về chất lượng, không rõ nguồn gốc sản xuất.
Lẽ đương nhiên, chắc chắn những người tiêu dùng đó sẽ làm ầm lên, gây rắc rối cho đài truyền hình và cả bệnh viện quân y.
Sự việc ngày càng ầm ĩ, quân đội bắt đầu xử lý đối với bệnh viện quân y, bệnh viện quân y lại phải xử lý nghiêm đối với trường hợp của Cố Bồi, khi đó sự việc cũng đã bị làm ầm lên, vô cùng rắc rối.
Mà kẻ chủ mưu Mao Á Na kia lại hết sức khôn ngoan, cô ta sớm đã lấy được thẻ xanh của nước M, cầm một số tiền lớn chạy sang nước ngoài, ung dung tự tại mà sống qua ngày.
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh phải nhanh chóng ngăn chặn sự việc này xảy ra, không phải cô làm vì Cố Bồi, mà là vì hàng triệu người tiêu dùng đã dùng phải loại thực phẩm chức năng đó.
Nhưng cô còn chưa kịp ngắt lời, Cố Bồi đã nói: “Không được đâu ạ, công việc của cháu rất bận, hoàn toàn không có thời gian.”
Ông Ba lại tiếp lời: “Con bé đó là bạn của Quyên Tử, cũng là con gái đồng đội cũ của chú, chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi, cháu cố gắng dành ra một chút thời gian nhé.”
“Chú Ba, cháu thật sự rất bận, không có thời gian.” Cố Bồi trả lời ngắn gọn.
Ông Ba thở dài: “Tính cách này của cháu giống hệt như cha cháu, nhưng mà cháu không thể cái gì cũng giống như ông ấy được, cuối cùng ông ấy với mẹ cháu đã thành ra như thế này đấy, tính cách của ông ấy ảnh hưởng rất nhiều trong việc hành xử với người khác.”
Trong tức khắc sắc mặt của Cố Bồi liền trở nên tái nhợt: “Chú Ba, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, không nhắc đến cha cháu và cũng đừng bàn luận gì thêm về ông ấy nữa, tuyệt đối không.”
“Được rồi được rồi, không nhắc thì không nhắc.” Ông Ba vội vàng nói.
Lâm Bạch Thanh ở đằng sau mỉm cười, có vẻ như chuyện của Mao Á Na không cần cô phải bận tâm nữa rồi.
Có một hàng người đang đứng ở trên hành lang lầu hai, trên những bức tường đều treo đủ loại tác phẩm thư pháp mà Cố Minh sưu tầm được, đều là những tác phẩm có từ thời nhà Thanh cho đến khi thành lập Trung Hoa Dân Quốc và đến tận bây giờ, ngoài ra còn có rất nhiều bằng khen được trung tâm y tế, bộ y tế và các ban ngành cấp cao khác khen tặng.
Trên bệ cửa sổ của một số phòng khám bệnh đặt rất nhiều những đồ vật cũ từng được sử dụng trong trung y.
Đoàn người từ bên môi trường đến thấy rằng không nhất thiết phải phá bỏ nơi này, ngược lại cần phải giữ gìn cho thật tốt, bởi cũng đã hơn bảy mươi năm tuổi rồi, tốt hơn hết là nên giữ lại làm kỷ niệm.
Dược đường cũng đã tồn tại hơn bảy mươi năm, sàn nhà đã mục nát, trên trần nhà có mười chỗ thì chín chỗ bị dột, mỗi khi trời mưa thì bên ngoài mưa to sẽ kéo theo bên trong sẽ “mưa nhỏ”, cầu thang cũng mục đến thảm hại, mỗi lần bước lên đều phát ra tiếng “cót két”.
Nhất định là phải tu sửa lại dược đường.
Thế nhưng tu sửa lại cũng đồng nghĩa với việc sẽ xóa đi nhiều vết tích của những năm tháng trước đây, điều này làm cho ông Ba rất phiền lòng.
Nhưng dựa vào chuyện này, cuối cùng Cố Vệ Quốc cũng đã tìm ra một cơ hội.
Anh ta nói: “Ông à, cháu có rất nhiều người bạn, sau khi chuyển nghề đã ra khơi, hiện tại đang làm công trình, về phương diện này thì cháu có mối quan hệ sâu rộng ở thành phố Đông Hải, hơn nữa cháu cũng thấy rằng nếu như bây giờ tu sửa lại, rất có thể phá hủy cả Linh Đan Đường, hay là chúng ta tìm một công ty trang trí tốt, dựa trên tính chất của việc trùng tu các di tích văn hóa mà sửa sang lại, việc này Vệ Quân lại không am hiểu nhiều, cứ để cháu và Bạch Thanh lo là được rồi.”