Nụ cười đó đã khiến Cố Vệ Quân tỉnh ngộ: Cậu còn cuống cả lên tránh mặt người ta, không ngờ Lâm Bạch Thanh người ta còn khinh thường cậu, cố ý giả ngốc là muốn cậu cút đi chăng?
Đứa con được cưng chiều từ nhỏ đến lớn này đã bị một cô gái đả kích, lập tức cảm thấy mình thật thất bại!
Hai người họ xuống xe, lần này cậu ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, không cố ý đẩy Lâm Bạch Thanh ra xa nữa mà hai người sánh vai cùng đi.
Cố Vệ Quốc ngồi dưới mái hiên nhà, cửa sân mở hết cỡ, anh ta ngồi đó nhìn ra đầu ngõ thở dài.
Đột nhiên Kiều Mạch Tuệ véo lỗ tai anh ta kéo vào trong nhà: “Không phải con nói Lâm Bạch Thanh đã chọn con rồi sao, sao hôm nay cô ta lại ra ngoài với Cố Vệ Quân nữa… kho của Linh Đan Đường có đến bảy tám miếng xạ hương, nghe nói một miếng có thể bán được hơn chục ngàn đấy.”
Đúng vậy, trong kho của Linh Đan Đường có rất nhiều dược liệu quý giá.
Trong giấc mơ của Cố Vệ Quốc, những miếng xạ hương đó không chỉ lên đến chục ngàn một miếng mà có thể lên đến hàng triệu.
Trong giấc mơ đó không chỉ có kinh ngạc mà còn hoảng sợ nữa, bởi vì hàng trăm triệu là con số mà Cố Vệ Quốc không dám nghĩ đến.
Nhưng trong giấc mơ của mình đúng thật là Lâm Bạch Thanh đã chọn anh ta, sao bây giờ lại khác hoàn toàn với giấc mơ đó cơ chứ?
Nhưng anh ta vẫn rất tự tin nói: “Mẹ, Vệ Quân nhận được lời mời du học của ba nước, một khi du học sẽ lấy được thẻ xanh sau đó định cư ở nước ngoài, người ta không ưng Lâm Bạch Thanh đâu, là do ông Năm ép cậu ta đi đó thôi.”
“Nhưng người ta đã tiếp xúc với Lâm Bạch Thanh rồi, con nhìn con đi, chỉ biết ngồi ở đây than ngắn thở dài.” Kiều Mạch Tuệ nói.
Cố Vệ Quốc buông tay nói: “Mẹ, khoan hãy nói đến Tiểu Lâm, ngay cả ông Ba và ông Năm cũng không hiểu biết về lắp đặt các thiết bị, mẹ yên tâm đi, đợi đến khi phải lắp đặt thì Lâm Bạch Thanh sẽ tìm đến con thôi, con có rất nhiều bạn bè chuyên làm lắp đặt đấy.”
Đầu năm nay, lắp đặt thiết bị là một công việc phát triển rất tốt.
Có người quen thì dễ làm việc, Kiều Mạch Tuệ suy nghĩ một lúc, cảm thấy con trai nói cũng đúng nhưng vẫn tiếp tục khuyên: “Mẹ thấy Dẫn Đệ cũng không phải là người đáng tin gì, con cũng đừng nghĩ đến Rolex gì nữa, tập trung vào Linh Đan Đường đi.”
“Được rồi mẹ, con biết rồi.” Cố Vệ Quốc nói xong thì liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lập tức bàng hoàng.
Vì Cố Vệ Quân và Lâm Bạch Thanh đang cùng đi vào trong ngõ.
Thấy bộ dạng im bặt của Cố Vệ Quân thì Cố Vệ Quốc càng tự tin hơn.
Anh ta giả vờ như “trùng hợp” gặp hai người họ, dùng giọng nói dịu dàng: “Xem cũng hòm hòm rồi đúng không, ngành bày trí này rất khó nhằn, Vệ Quân em cũng không phải là người ở đây nên không hiểu, ngày mai anh sẽ đi bàn bạc giá cả, xem nguyên liệu với Bạch Thanh.”
Xém chút nữa Cố Vệ Quân đã thốt ra lời nói trong lòng, dù gì cậu cũng chỉ muốn luyện khẩu ngữ với Điền Lâm Na.
Nhưng lúc liếc sang bên cạnh cậu lại nhạy bén phát hiện ra Lâm Bạch Thanh đang nhếch miệng cười, còn mím mối giấu nụ cười ấy nữa.
Cậu hiểu rồi, cô gái này rất muốn đá cậu đi ngay lập tức.
Quan sát kỹ càng thì đúng như những gì Điền Lâm Na nói, Lâm Bạch Thanh là cô gái càng nhìn càng thấy thu hút.
Hơn nữa có một điều kỳ lạ là trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, không phải là mùi nước hoa của các cô gái bình thường sử dụng mà là một mùi thơm thoang thoảng của thuốc, lúc nãy trên xe điện ngồi cạnh cô, Cố Vệ Quân cảm thấy rất thoải mái.
Lòng hiếu thắng của tên nhóc trỗi dậy, cậu lên tiếng: “Hôm nay bọn em vẫn chưa xem kỹ, ngày mai để em đi xem với cô ấy đi.”
Nụ cười của Cố Vệ Quốc lập tức tan thành các mảnh vụn!
“Vệ Quân, em sắp phải ra nước ngoài rồi, bài vở vẫn quan trọng nhất.” Anh ta nhắc nhở em mình.
Cố Vệ Quân cũng không hề có suy nghĩ đó nên đương nhiên cũng không nghĩ quá sâu xa, hào phòng nói: “Chuyện ra nước ngoài em vẫn còn nhớ, đi thôi, hôm nay chúng ta đến nhà cũ ăn cơm, cô đã mua thịt bò bản địa để làm lẩu đấy.”
“Không được, tôi phải về dược đường có việc bận.” Lâm Bạch Thanh rất muốn đá bọn họ đi ngay.
Nhưng cô càng muốn trốn tránh thì tên nhóc này càng muốn đuổi theo, cô chạy cậu theo, đây là bản năng của con người.