Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Táo bón cũng không thể xem là bệnh gì cả, ngay cả mẹ ruột cũng không tránh được bị táo bón.

Cứ như vậy, cô ấy ngày càng hứng thú với đơn thuốc Lâm Bạch Thanh kê.

Sau khi bước vào phòng khám, vì đã có đơn thuốc nên họ đi thẳng vào đóng tiền, bốc thuốc theo đơn là được.

Thấy kỷ tử ở đây vừa nhỏ vừa đen, Điền Lâm Na cầm lên nếm thử: “Nhà tôi có kỷ tử, là của người khác tặng, vừa to vừa ngọt, chúng ta không cần nó nữa, dùng đồ ở nhà là được rồi.”

Lâm Bạch Thanh cầm một quả kỷ tử lên nếm thử nói: “Không, cô phải dùng loại này. Nếu như tôi đoán không sai thì kỷ tử nhà cô được sản xuất ở Thanh Hải, còn kỷ tử của tiệm thuốc này là kỷ tử của Ninh Hạ, loại này tốt cho bệnh tình của cô hơn.”

Người bốc thuốc là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi: “Đồng chí à, sao cô biết đây là kỷ tử của Ninh Hạ thế?”

“Địa hình của Thanh Hải đặc biệt nên thường kỷ tử sẽ chứa lượng đường cao, còn kỷ tử Ninh Hạ không ngọt, màu sắc cũng đậm hơn.” Lâm Bạch Thanh nếm thêm một quả rồi nói: “Đây là kỷ tử của Cố Nguyên, vừa mới được vận chuyển cách đâu không lâu đúng không, là hàng mới.”

Bác sĩ kia kinh ngạc: “Đúng đúng, đây là hàng mới được giao đến, cô đợi tôi xem thử nơi sản xuất.”

Túi ni lông nằm ngay dưới chân, vị bác sĩ ấy cúi đầu nhìn: “Đúng là sản xuất ở Cố Nguyên này.”

“Wow, Tiểu Lâm, cô nếm thử thôi là biết ngay nơi sản xuất à, sao cô giỏi thế?” Điền Lâm Na nói.

Làm chuyện nào ra chuyện đó, Cố Vệ Quân cảm thấy chị cả mà mình tôn sùng lại nảy sinh một loại mê tín khó hiểu với người mà cậu không xem trọng chút nào, lúc này lòng hiếu thắng lại nổi lên.

Cậu giải thích: “Bản thân cô ấy là bác sĩ trung y, hiểu biết về thuốc như thế này rất bình thường.”

Dạ dày của Điền Lâm Na đã được khai thông nhưng cô ấy vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô ấy quay sang nhìn Lâm Bạch Thanh: “Chú hai tôi làm việc ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, vô cùng hứng thú với trung y, nếu như thuốc của cô có tác dụng thì hôm khác tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.”

Cha cô ấy là nhân viên ngoại giao, chú hai cô ấy cho dù không phải bí thư thì chắc chắn cũng là lãnh đạo lớn của nhà máy sản xuất thuốc.

Nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải là đối tác Lâm Bạch Thanh muốn hợp tác, nếu có thể quen biết được với lãnh đạo thì đương nhiên mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.

Kiếp trước tất cả các công việc ngoại giao đều do Cố Vệ Quốc lo liệu, cũng do đó mà cô bị anh ta hại rất thảm.

Kiếp này Lâm Bạch Thanh cũng phải nắm vững phương diện ngoại giao.

“Vô cùng vinh hạnh.” Cô nói.

Điền Lâm Na dùng tiếng Anh nói với Cố Vệ Quân: “Chị vẫn còn cảm thấy khó chịu nên muốn về nhà sớm, ngày mai chúng ta luyện khẩu ngữ tiếp nhé, à đúng rồi, cách của Lâm Bạch Thanh có hiệu quả như thế, chị sẽ chia sẻ nó với chị em tốt của chị.”

“Không được.” Lâm Bạch Thanh vừa nghe đã vội cản lại: “Có lẽ cô vẫn chưa hiểu hết văn hóa trung y, chúng tôi kê mỗi người một toa thuốc, toa thuốc được căn cứ vào thể chất của mỗi người để kê, người khác không thể dùng bậy được.”

Điền Lâm Na đang nói tiếng Anh nhưng cô lại hiểu ư, cô ấy nhìn sang Cố Vệ Quân, hai người đều sững sờ.

Điền Lâm Na vội về nhà để đi vệ sinh nên cũng không nói gì thêm, bắt chiếc xe rồi vội vàng rời đi.

Bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên Lâm Bạch Thanh và Cố Vệ Quân bắt hai chuyến tàu điện về nhà.

Sau khi lên tàu điện, cô tìm một chỗ ngồi xuống, mặc dù phía sau vẫn còn chỗ nhưng Cố Vệ Quân vẫn không ngồi, mãi cho đến khi chỗ ngồi bên cạnh cô trống mới chịu ngồi xuống đó.

“Tiểu Lâm, không phải cô nói cô không biết tiếng Anh sao?” Giọng nói của cậu nghe rất buồn bực.

Lâm Bạch Thanh tỏ vẻ ngây thơ hỏi ngược lại: “Tôi nói tôi không biết tiếng Anh lúc nào?”

“Tôi hỏi cô offer là gì cô cũng không biết, không ngờ cô đang giả vờ.” Cố Vệ Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như cô biết thì tại sao lại cố ý giả ngốc trước mặt tôi thế?” Hại cậu dùng tiếng Anh nói nhiều lời xúc phạm đến cô như thế.

Lâm Bạch Thanh dựa vào cửa sổ, nhích người ra bên cạnh, vô thức bĩu môi rồi lại mím môi cười.

Advertisement
';
Advertisement