Giữa anh em chú bác mặc dù ít khi gặp nhau nhưng dù sao cũng là anh em. Cố Vệ Quân phủi mấy thứ bẩn thỉu dính trên người cho Cố Vệ Quốc rồi luôn miệng nói xin lỗi: “Anh năm à, mẹ em cũng chỉ không cẩn thận thôi. Anh rộng lượng đừng so đo với bà ấy nhé.”
Bộ quân trang mới tinh trên người Cố Vệ Quốc bị thím ba Thái làm cho ướt như chuột, sao mà không tức giận cho được chứ.
Nhưng anh ta vẫn phải nể mặt Cố Vệ Quân bởi vì người này sắp ra nước ngoài rồi, tương lai sau này cực kỳ xán lạn. Thế là anh ta cởi chiếc áo khoác ngoài bị ướt ra, thấy áo sơ mi bên trong vẫn còn sạch sẽ bèn nói: “Không sao, anh năm vẫn ổn.”
“Hay là anh thay quần áo của em nhé?” Cố Vệ Quân vừa hỏi vừa cởi áo ra.
Cố Vệ Quốc vội ngăn cậu lại rồi nói: “Cũng sắp ra nước ngoài rồi, có gì cần thì cứ gọi anh năm em giúp cho nhé. Đồng đội của anh năm trải khắp cả nước, dù là chỗ nào anh năm cũng bảo vệ được em.”
“Cảm ơn anh năm, em cũng biết anh năm hiểu em nhất mà.” Nói xong, Cố Vệ Quân cũng muốn khoe khoang về mình một chút nên giơ ba ngón tay lên: “Trước mắt thì em nhận được ba offer, đang suy nghĩ xem nên tới nước nào.”
“Ra nước ngoài rồi tranh thủ lấy cái thẻ xanh, ở lại nước đó luôn. Em chính là vinh quang của nhà họ Cố mình đấy.”
Cố Vệ Quốc vừa nói vừa nhiệt tình ôm lấy Cố Vệ Quân, vừa vỗ vừa đập.
Hôm nay anh ta tới đây là để ôm người đẹp về nên lười so đo với thím ba Thái.
Cố Ngao Văn cũng ở đây, trước n.g.ự.c có đeo một chiếc kính râm nhỏ, ăn mặc chẳng khác gì một con gà trống hoa.
Nhưng cậu ta thật sự là một thằng hề thích dối trên gạt dưới chính hiệu. Cố Vệ Quân không để người này vào mắt, chỉ gật đầu một cái xem như chào rồi thôi.
Lần này cách lần trước anh ta về đã bốn năm. Anh ta vẫn luôn ở trên chiến trường, giờ về lại quê cũ thấy cái gì cũng có vẻ suy tàn.
Cũng đã bốn năm rồi anh ta chưa gặp Lâm Bạch Thanh.
Tất nhiên mặc dù đã bốn năm không gặp nhưng anh ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ nhỏ nhắn của cô. Cô nhóc quê mùa nhát gan không bao giờ mặc vừa chiếc áo khoác trắng dài của anh ta trông cũng dễ thương, còn hơi ngu ngốc nữa.
Tâm trạng của Cố Vệ Quốc rất kích động và thấp thỏm. Bởi vì nếu cưới được Lâm Bạch Thanh thì giấc mơ biến thành phú ông của anh ta sẽ thành hiện thực. Trong lòng anh ta dấy lên sự tự tin vô hình, cảm thấy chắc chắn hôm nay Lâm Bạch Thanh sẽ chọn mình.
Đúng lúc này người lớn lên tiếng gọi hai anh em qua đó. Thế là anh ta cũng vén rèm lên đi theo vào.
Cảnh tượng diễn ra ngày hôm nay là Lâm Bạch Thanh ngồi một chỗ chọn chồng.
Cũng giống đời trước, người tới có ba anh em Cố Vệ Quốc, Cố Ngao Văn cùng Cố Vệ Quân.
Nhưng ở đời trước hai ông cụ bệnh tật ốm yếu, phải gắng gượng lắm mới làm chủ được mọi chuyện.
Nhưng đời này mặt mũi hai người hồng hào khỏe mạnh, trông rất có tinh thần.
Tất nhiên có tinh thần thì phải chọn lựa kỹ càng ra người thừa kế của Linh Đan Đường rồi.
Người đi vào đầu tiên là Cố Ngao Văn. Mặc dù người này ăn mặc rất thời thượng nhưng vì ít kiến thức nên kiểu phối đồ quá mới mẻ đó lại biến thành loè loẹt. Trong một trường hợp nghiêm túc quan trọng như này mà miệng cậu ta vẫn còn ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá nghi ngút khói.
Hai ông cụ rất không thích như vậy.
Sau đó là Cố Vệ Quân. Cậu là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại có vẻ ngoài đẹp trai môi hồng răng trắng. Chẳng qua mới nhìn một cái cậu đã cố ý tránh né Lâm Bạch Thanh, rụt đầu rụt cổ e dè sợ hãi, trông cứ như cô gái trước mắt là hổ cái muốn vồ lên cạp cậu một cái vậy.
Ông Ba nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ mà một ngọn lửa vô hình chợt bốc lên trong lồng ngực. Hơn nữa giờ khỏi bệnh rồi nên cũng có sức lên cơn, thế là ông ấy quở trách: “Hai anh em các cháu bày ra cái kiểu cà lơ phất phơ vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Mặc dù Cố Vệ Quốc đứng ở sau cùng nhưng anh ta thân cao nên trông thật sự có vẻ tốt nhất trong số ba anh em.
Ấn tượng của ông Ba và ông Năm với anh ta không tệ. Việc chiếc đồng hồ kia mặc dù bọn họ cũng tức giận nhưng trên nguyên tắc mà nói thì đó cũng không tính là sai lầm lớn. Dù sao thì hồi còn trẻ ai mà chẳng mơ mộng phát tài chứ.
Bây giờ anh ta đang mặc áo sơ mi trắng và quân phục, mắt to mày rậm, dáng vẻ đẹp trai có thể gánh vác được việc lớn.
Thế là ông Ba cười híp mắt nói: “Bạch Thanh, cháu đừng quỳ ở chỗ này nữa, đi ra ngoài với Vệ Quốc một chút đi…”
Đi ra ngoài trò chuyện với nhau một chút là thành thời gian cho hai người ở chung rồi.
Cố Vệ Quốc bật cười, nghĩ thầm trong lòng rằng bức thư kia đúng là không viết uổng, quả nhiên anh ta đã nắm chắc phần thắng!