Một bé gái ngoan ngoãn mặc bộ đồ tang to đùng, trông chẳng khác gì vẫn vị thành niên.
Nhưng cô cũng là một bác sĩ, biết thường thức y học nên Cố Bồi thản nhiên nói: “Trong mười năm trở lại đây Cố Vệ Quốc đã từng lấy rất nhiều progesterone. Bạch Thanh, cháu cũng hiểu tác dụng phụ của progesterone chứ…”
Lâm Bạch Thanh sững người trong chốc lát, thầm nghĩ chuyện này có gì mà lớn chứ.
Progesterone dùng để chữa chứng rối loạn kinh nguyệt nên trong thành phần có chứa thuốc, mà thuốc này thì cơ bản là cho phái nữ dùng. Chắc chắn Cố Vệ Quốc không mua cho mình dùng rồi. Thuốc ở bệnh viện quân y cấp miễn phí cho quân nhân. Mà mẹ anh ta là Kiều Mạch Tuệ mắc chứng rối loạn kinh nguyệt này, hẳn là anh ta mua thuốc cho mẹ mình dùng. Đây là chuyện thường gặp trong nước mà.
Sao Cố Bồi lại cố ý nói cho cô biết một chuyện nhỏ như vậy nhỉ?
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được nét lúng túng khó dùng lời để diễn tả được trên khuôn mặt vốn trắng trẻo lịch sự của Cố Bồi.
Bỗng nhiên Lâm Bạch Thanh hiểu ra là chuyện gì.
Suýt nữa thì cô bật cười thành tiếng luôn rồi!
Sự thật là Cố Bồi đã hiểu nhầm. Anh vừa mới từ nước ngoài về nên không biết, cứ tưởng là thằng cháu Cố Vệ Quốc này của mình đang uống progesterone. Mà phái nam dùng một lượng lớn progesterone thì khả năng t.ì.n.h d.ụ.c sẽ kém đi, trái cổ teo lại, vòng một cũng nảy nở ra.
Bình thường người ta nói là nam không ra nam nữ không ra nữ đấy.
Cho nên Cố Bồi là đang khéo léo nói cho cô biết rằng cháu trai lớn của mình có thể là một tên ẻo lả có n.g.ự.c to trái cổ.
Nhịn cười đến suýt nữa thì ngất xỉu chính là Lâm Bạch Thanh của giờ khắc này.
Nhưng vậy cũng được, cô sẽ không giải thích, cứ để Cố Bồi tiếp tục hiểu nhầm đi.
Cô nhịn cười đáp: “Cảm ơn chú đã nhắc nhở ạ. Cháu sẽ cân nhắc một cách cẩn thận rồi mới đưa ra lựa chọn.”
Cố Bồi khựng lại một chút rồi nói thêm: “Chưa hết đâu, Cố Ngao Văn là một tên nghiện t.h.u.ố.c lá nặng. Theo như phán đoán của tôi thì một ngày cậu ta có thể hút hai gói thuốc lận, hơn nữa còn cực kỳ thích uống rượu nữa. Thuốc lá và rượu là hai thứ vô cùng hại cho sức khỏe. Theo điều tra của Tổ chức Y tế Thế giới thì tuổi tác trung bình của người hay hút t.h.u.ố.c lá thấp hơn người bình thường từ mười đến mười lăm tuổi. Cháu cũng phải lưu ý cả phương diện này nữa.”
Tiếp tục: “Bởi vì cũng không phải vấn đề lớn lao gì nên tôi không nói cho người lớn trong nhà biết. Bản thân cháu tự biết là được rồi.”
Trong cuộc gặp chọn chồng ngày hôm nay, có hai trong số đám ứng cử viên đã bị dán mác hoàn toàn vô tích sự trong mắt Cố Bồi.
Anh có thói quen đeo một cái balo trên lưng, giống y cái của Lâm Bạch Thanh như đúc, chỉ là cái của anh màu xanh đen. Túi được giữ gìn vô cùng sạch sẽ, bên trong có thư và hồ sơ toàn diện mà anh mang theo.
Bởi vì anh còn chưa đưa ra lời bình về Cố Vệ Quân nên Lâm Bạch Thanh muốn hỏi thêm xem quan điểm của anh về anh ta như thế nào. Chẳng qua lời còn chưa ra khỏi miệng, cô đã chợt nghe một tiếng gầm thét như sấm dội vang lên ở bên ngoài: “Con mẹ nó có phải bà bị điên rồi không hả?”
Ông Ba và ông Năm vừa tiễn mấy vị khách về, mới ngồi xuống nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng gào này. Hai người cùng lóe lên suy nghĩ: Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi à?
Tiếng thét chói tai của chị dâu ba Thái lại vang lên: “Cố Vệ Quốc, mày là quân nhân xuất ngũ đấy nhé, mày thử đánh tao thử xem.”
A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, Cố Vệ Quốc “ẻo lả” tới rồi.
“Sao Vệ Quốc lại cãi nhau với người ta vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?” Ông Ba hỏi.
Ông Năm đáp: “Đàn ông mà, thỉnh thoảng nóng tính chút là chuyện bình thường.”
Ông ấy duỗi cổ ra ngoài cửa sổ nhìn ngó một lúc mà chẳng thấy ai nên lại ngồi trở lại: “Trong đám cháu chắt đời này cũng chỉ có giọng của Vệ Quốc là vang nhất.”
Ông Ba cười một tiếng: “Được rèn luyện trong quân đội mà. Phương diện khác thì không nói chứ khí phách đàn ông là thằng bé có đủ.”
Mấy ông già như bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, lại vừa mới bệnh nặng một trận nên luôn rộng lượng với đám con cháu hơn. Nghe thì là Cố Vệ Quốc đang ầm ĩ bên ngoài nhưng vào tai ông Ba và ông Năm lại thành anh ta có khí phách đàn ông.
May mà Lâm Bạch Thanh thông minh nên đã bảo thím ba Thái đốt pháo trước.
Nhưng như vậy vẫn chẳng là gì cả. Sắp tới đây Lâm Bạch Thanh mới cho anh ta biết tay.
Ngày hôm qua Cố Vệ Quốc đã dành cả đêm để tìm một chiếc Rolex. Tất nhiên là anh ta không tìm được rồi. Nguyên đêm qua anh ta phải lục lọi trong đống rác hôi thối nên sau khi về đã cố ý tắm rửa sạch sẽ, thay quân trang đeo cầu vai lên, xác nhận sạch sẽ rồi mới tới.
Ai ngờ vừa mới tới đầu hẻm, anh ta đã phải nghênh đón một chậu nước bẩn của chị dâu ba Thái tạt tới ướt như chuột lột.
Tính tình anh ta cũng chẳng hiền lành gì nên lập tức giơ nắm đ.ấ.m lên muốn đánh người.
Cũng may Cố Vệ Quân đang ở đây nên vừa nghe thấy tiếng gây gổ đã vội chạy ra ngoài ngăn chị dâu ba Thẩm lại.