“Đúng lúc chú Ba tới đây và gọi tôi ra nói chuyện một lúc. Tôi cũng có một cái balo không dùng đến cho nên muốn tặng cho cháu.” Cố Bồi cẩn thận đánh giá cô gái ở trước mặt mình, sau đó anh nói: “Áo khoác màu trắng này của cháu rộng quá.”
Một cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác trắng quá khổ so với cơ thể của mình giống như một đứa trẻ đang lấy quần áo của người lớn mặc vậy.
Nhưng ai dám tin rằng người giỏi trung y như giống loài quý hiếm và cô lại còn là một bác sĩ trung y giỏi cực kỳ hiếm có.
Mặc dù ông Ba gọi, Cố Bồi có thể không đến nhưng anh luôn nhớ kỹ đến chiếc túi sách bằng vải bạt cũ kỹ có chứa kim châm đã hơn mười năm tuổi của cô gái nhỏ này. Đúng lúc hai ngày trước anh có một chuyến công tác đến thành phố cảng, vì vậy anh đã mua một cái và muốn tặng cho cô.
Chiếc áo khoác dài trắng của Lâm Bạch Thanh vẫn là kiểu cũ, bất kể kích thước hay là chiều rộng thì nó cũng giống như là một cái áo choàng.
Cô đã mua quần áo mới và cũng muốn ăn mặc đẹp hơn một chút khi gặp Cố Bồi, nhưng không may là anh lại đến không đúng lúc. Cô đang điều trị cho một người bệnh và cô lại còn mặc chiếc áo khoác dài trắng giống như chiếc áo choàng này.
Chỉnh lại quần áo, Lâm Bạch Thanh thay đổi chủ đề: “Chú nhỏ, có thể là ông Ba đang muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho chú đấy.”
Việc từ nước ngoài trở về và còn là một quân y khiến cho Cố Bồi trở thành một đối tượng có điều kiện cực kỳ tốt.
Các lãnh đạo của bệnh viện quân y và những người lớn tuổi của nhà họ Cố đều muốn đưa anh vào phạm vi là đối tượng kết hôn vì lợi ích của các mối quan hệ của họ.
Trong ký ức của Lâm Bạch Thanh, Cố Quyên đã đặc biệt giới thiệu một cô con gái của một gia đình nổi tiếng ở Thủ Đô để tạo quan hệ và xem mắt với Cố Bồi. Đối phương là một người dẫn chương trình truyền hình, nhưng cuộc xem mắt lại không thành công và sau đó nó trở thành một cuộc tranh cãi rất mất mặt.
Cố Bồi được giới thiệu với rất nhiều người, tuy rằng kinh ngạc nhưng anh cũng không thấy khó hiểu: “Thì ra là thế.”
Bao bì của thuốc trị sẹo Linh Đan Đường không được tốt lắm, nó sử dụng loại tuýp nhựa nhỏ và rẻ tiền nhất. Bởi vì do tự đổ vào, cũng không được đậy kín bằng nhựa mà là được đậy kín bằng sáp, cho nên ngay cả phần giới thiệu sơ lược cùng với thành phần và ngày sản xuất đều là được viết tay.
Cố Bồi nhận lấy thuốc, anh nhíu mày.
Lâm Bách Thanh có chút ân cần đề nghị: “Cháu mở thuốc ra giúp chú nhé, hiện tại chúng ta sẽ bôi thuốc luôn chứ?”
Mặc dù bao bì đơn giản nhưng tác dụng của loại thuốc trị sẹo này cực kỳ tốt.
Cố Bồi từ chối, anh nhanh chóng cất thuốc trị sẹo đi rồi nói: “Tôi sẽ tự bôi sau.”
Lâm Bạch Thanh hiểu được rằng anh không thực sự muốn bôi thuốc mà chỉ là quan tâm đến mặt mũi của cô mà thôi.
Cả hai cùng quay trở về dựa tho con đường cũ. Hai người đi song song với nhau, Lâm Bách Thanh tiếp tục nói đến chủ đề vừa rồi: “Gần đây có không ít người giới thiệu đối tượng kết hôn cho chú nhỏ đúng không? Chú đã nói chuyện với họ chưa? Chú có thấy người nào phù hợp với mình không?”
“Thật ra thì tôi không thích đi xem mắt, nhưng lại rất khó để từ chối cho nên tôi đành phải đối phó thôi.” Cố Bồi nói.
Ở trong nước có một thông lệ là các nhà lãnh đạo sẽ luôn đề nghị giới thiệu đối tượng kết hôn khi đang nói chuyện về công việc và điều đó khiến cho mọi người rất khó để từ chối.
Mà đối với một người đàn ông xuất sắc, miễn là anh còn độc thân thì những cuộc hẹn xem mắt sẽ không bao giờ dừng lại.
Số người mà Cố Bồi đã gặp gỡ trong suốt cuộc đời của anh nhiều hơn rất nhiều so với số muối mà Lâm Bạch Thanh đã từng ăn.
Nhưng đối với người đã sống nửa đời người mà vẫn chưa từng kết hôn thì việc thuyết phục một người như vậy kết hôn là một việc không hề dễ dàng một chút nào.
Lâm Bạch Thanh lại hỏi tiếp: “Nếu có một người khác giới có điều kiện khá tốt thì có lẽ chú sẽ có kế hoạch kết hôn sớm đúng không?”
Cố Bồi nói: “Muốn kết hôn thì nhất định phải có tình cảm làm trụ cột, so với nó thì các điều kiện khác cũng không quá quan trọng.”
“Vậy nếu như có một cô gái nhỏ có tình cảm làm trụ cột với chú, điều kiện của cô ấy cũng không tệ lắm và còn thực sự bằng lòng muốn kết hôn với chú thì chú có đồng ý kết hôn không với cô ấy không?” Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng bước về phía trước hai bước, cô xoay người nở nụ cười và hỏi một câu.