Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ba người cùng đi một con đường, cuối cùng Cố Ngao Văn lại bắt đầu lên tiếng gây chuyện: “Cố Vệ Quân, có phải là anh không có mắt không? Tại sao anh lại có thể để một cô gái như Bạch Thanh cầm nhiều thuốc như vậy còn anh thì lại đi tay không được chứ?”

Cố Vệ Quân đút hai tay vào túi, cậu nói với vẻ lười biếng: “Đừng chỉ biết nói suông, em có thể giúp đỡ người ta. Anh đâu có không cho em cơ hội đâu chứ?”

“Hãy nhìn xem, đây là phẩm chất của một học sinh có thành tích cao ở Thủ Đô đấy.” Cố Ngao Văn đang cầm kem que ở trên tay cho nên cậu ta không còn rảnh tay nào nữa.

“Đột nhiên tôi nhớ ra là loại thuốc này còn cần phải có thuốc mồi nữa.” Lâm Bạch Thanh dừng lại và nói: “Hai người có thể đi tìm thuốc mồi cho tôi được không? Đó là ba con dế mèn nhưng nhớ kỹ là chúng phải còn sống, hơn nữa không được không còn hoàn chỉnh và tất cả đều phải có đuôi.”

“Thuốc mồi ư? Đó không phải là mê tín thời phong kiến sao?” Cố Vệ Quân lớn tiếng nói: “Tôi phản đối mê tín thời phong kiến cho nên tôi sẽ không đi đâu.”

Nhưng Cố Ngao Văn lại rất tích cực: “Tôi biết ở chỗ nào có dế mèn, bây giờ tôi sẽ đi bắt chúng giúp Bạch Thanh.”

Nhìn thấy em họ của mình rời đi, Cố Vệ Quân nghĩ rằng đúng lúc cậu có thể trốn khỏi Lâm Bạch Thanh.

Cậu cũng rời đi. Nhưng trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, trước khi cậu còn nói một câu: “Cái thứ mê tín thời phong kiến c.h.ế.t tiệt này, tại sao trung y không bị loại bỏ ở thời cách mạng vào những năm sáu mươi cơ chứ?”

Lâm Bạch Thanh chỉ mỉm cười mà không nói lời nào.

Cái gọi là thuốc mồi trong trung y đầy dẫy những điều kỳ lạ, có người nói đó là cặn bã thời phong kiến và cũng có người lại nói rằng nó là những thứ vớ vẩn.

Lỗ Tấn: một bậc thầy về nghiên cứu nền văn học quốc gia, đã từng viết một bài văn đặc biệt để phê phán thuốc mồi. Ông ấy nói rằng đó hoàn toàn là một thứ do trung y phát minh ra để trêu đùa con người.

Là một bác sĩ trung y, Lâm Bạch Thanh… cũng thích lấy nó để làm người khác cảm thấy khó xử.

Không phải là anh em họ đang rảnh rỗi đến mức cãi nhau sao? Vậy thì họ nên đi bắt dế mèn đi.

Đối với hôn nhân, chừng nào mắt cô chưa bị mù thì cô sẽ không bao giờ lựa chọn một trong hai người họ.

Lâm Bạch Thanh chạy chậm về nhà cũ, cô nhìn thấy Cố Bồi vẫn còn đứng tại chỗ, trên tay cầm một tờ giấy, có lẽ là do các cánh cửa trong con ngõ nhỏ đều giống nhau như đúc cho nên anh không biết đường và anh vẫn chưa tìm thấy ngôi nhà cũ ở đâu cả.

“Chú nhỏ.” Lâm Bách Thanh tiến lên và gọi một tiếng.

Cố Bồi quay đầu nhìn lại, khi thấy đó là Lâm Bạch Thanh thì anh thở phào nhẹ nhõm: “Địa chỉ này khó tìm quá.” Sau đó anh đưa cho cô một chiếc túi: “Đây là balo, chắc chắn là sẽ đựng được nhiều thứ hơn túi sách xanh của cháu đấy.”

“Chú nhỏ tặng nó cho cháu sao?” Khuôn mặt Lâm Bạch Thanh lộ ra vẻ không thể tin được.

Cố Bồi nói: “Tôi nghĩ có lẽ cháu cũng cần một chiếc balo có thể đựng đồ vật tốt.”

Là một bác sĩ trung y, kim châm cứu, các loại thuốc thường dùng, các loại thuốc tiêm và bông tẩm cồn để sát trùng là rất cần thiết khi cô chuẩn bị đi ra ngoài chữa bệnh.

Lâm Bạch Thanh vẫn luôn mang theo một chiếc túi sách màu xanh quân đội cũ trong suốt mười mấy năm rồi.

Nó cực kỳ chắc chắn, mang bao nhiêu năm cũng không đứt hay hỏng cho nên cô chưa bao giờ thay đổi cái mới.

Cô không ngờ rằng Cố Bồi lại quan sát cẩn thận như vậy, vậy mà anh lại mua cho cô một chiếc balo. Cô cảm thấy rất vui vẻ, đưa tay nhận lấy chiếc balo và nói với vẻ chân thành: “Cháu chỉ cần một chiếc balo thôi. Chú nhỏ, cháu cảm ơn chú ạ.”

Khi anh tới lấy thuốc ở trong tay cô, tình cờ cô nhìn thấy trên tay anh có một vết sẹo rất lớn, Lâm Bách Thanh hỏi: “Tay của chú bị làm sao vậy? Vì sao chú lại có vết sẹo lớn như thế chứ?”

Bàn tay của Cố Bồi đã bị bỏng khi nghe thấy “trung y và tây y kết hợp” ở trong bệnh viện vào lần trước.

Anh là bác sĩ cho nên biết vấn đề của mình: “Tôi không bổ sung đủ vitamin vì vậy vết sẹo trở nên lâu lành hơn.”

“Chú không phản đối trung y đúng không? Thuốc trị sẹo của Linh Đan Đường rất hữu dụng, để cháu đi lấy thuốc cho chú nhé?” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Bồi không thích dùng thuốc cho dù là thuốc trung y hay là thuốc tây y, và khi có bệnh thì anh lại càng không thích hơn.

Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh nghĩ rằng anh sẽ từ chối, chẳng qua cô cũng chỉ là khách sáo một chút mà thôi nhưng cô không ngờ là anh lại lập tức nói: “Được thôi.”

Vì vậy cô lại dẫn Cố Bồi đi đến Linh Đan Đường, vừa đi cô vừa hỏi: “Hôm nay chú tới đây làm gì vậy?”

Đã biết được rằng anh sẽ đến trong ngày giỗ trăm ngày, nhưng hôm nay chưa đến ngày thì anh đã đến đây rồi. Điều này khiến cho Lâm Bạch Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên.

Advertisement
';
Advertisement