Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh tiện thể vòng tay ôm n.g.ự.c anh: “Hình như anh ốm hơn rồi.”

Cố Bồi nhẹ nhàng ngửi bên tai của cô, hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Em xịt nước hoa sao?” Đó đã là nước hoa anh mua mấy tháng trước rồi, hôm nay Lâm Bạch Thanh cố tình xịt đó.

Khi xịt cô mới phát hiện, trong thành phần của loại nước hoa này có hoa hồng, táo, đào vàng, cồn, xạ hương, đều là mùi hương cô thích, cô hỏi: “Có phải rất thơm không?”

Cố Bồi hỏi ngược lại: “Em không thấy mùi hương của nó vô cùng giống mùi hương cơ thể của em à?”

Anh muốn mua một loại nước hoa tặng cô, đã chọn rất lâu, là đặc biệt mua theo mùi hương cơ thể của cô.

Lâm Bạch Thanh ngửi bản thân: “Có á?” Lại nói: “Cảm ơn anh, em rất thích mùi hương này.”

Cố Bồi lùi về sau một chút, khàn giọng nói: “Xem ra em không buồn ngủ, có phải là muốn nghe anh kể nhà máy Hashimoto không?” Cái này chính là cạm bẫy, anh tưởng là cô phân tâm đang nghĩ chuyện công việc, đây là bực bội, cố ý kích thích cô đây mà.

Lâm Bạch Thanh nhỏ giọng nói bên tai chồng: “Bồi, em yêu anh!” Lại nói: “Khoảng thời gian này em rất nhớ anh đó.”

Trong bóng tối, hô hấp của Cố Bồi ngưng lại trong chốc lát, đột nhiên hít mạnh một hơi, sau đó anh điên cuồng rồi. Là thật sự điên cuồng rồi.

Anh quay mặt cô qua, thô bạo cạy mở khoang miệng của cô, điên cuồng cắn miết, đầu lưỡi của anh lướt qua môi của Lâm Bạch Thanh, cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức mạnh, vậy mà khiến cô cảm thấy đau.

Dung tích phổi của anh lại tốt, đã qua mấy chục giây, Lâm Bạch Thanh sắp nghẹt thở rồi mà anh còn chưa có ý dừng lại.

Cuối cùng Lâm Bạch Thanh quay đầu thở hổn hển, nhưng ngay sau đó Cố Bồi lại đuổi theo. Hai tay đặt lên đầu cô, không lấy hơi đã lại hôn lên.

Lâm Bạch Thanh có thể nghe được tiếng tim đập của Cố Bồi, đang điên cuồng đập thình thịch, cô không hít thở được định đẩy anh ra. Nhưng dùng sức rất mạnh, anh lại chẳng hề động đậy.

Hơn nữa cánh tay của anh càng siết càng chặt, chặt đến nỗi Lâm Bạch Thanh thấy cả lồng n.g.ự.c chướng đau. Nếu không phải sống kiếp này, Lâm Bạch Thanh cũng không dám tưởng tượng cô có thể bị một người đàn ông hôn đến nỗi ngất đi. Vào khoảnh khắc sắp nghẹt thở, cô đánh đấm, đẩy người đàn ông ra.

Ánh đèn sáng lên, là Cố Bồi mở đèn, trên trán anh toàn là mồ hôi, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt, đứng bên giường.

Lâm Bạch Thanh cảm thấy có hơi không đúng lắm, vội vàng ngồi dậy: “Anh không sao chứ?” Rõ ràng là xém chút nữa anh làm cô ngất đi, nhưng bản thân anh lại có vẻ rất sợ hãi.

Người đàn ông đứng bên giường, cơ bắp toàn thân căng cứng, khóe miệng co rút, sau đó nói: “Hình như anh lại gặp rắc rối rồi.”

Lâm Bạch Thanh vừa nghe đã cảm thấy không đúng rồi, cô vẫn luôn tưởng hai kiếp, cô là người đầu tiên của anh. Đây có nghĩa là anh không chỉ có cô, còn từng có người phụ nữ khác chứ gì? Kéo người đàn ông ngồi xuống bên giường, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh còn gặp rắc rối lúc nào nữa?”

Cố Bồi nói: “Khi năm tuổi.”

Lâm Bạch Thanh: “…”

Rắc rối năm tuổi đã gặp phải là gì, bắt nạt cô bé cùng bàn, bỏ sâu róm vào trong hộp bút của cô gái?

“Anh đã làm cái gì hả?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.

Cố Bồi đã hoàn hồn lại, lắc đầu nói: “Không nói cái đó nữa.” Lại nằm lên giường, hỏi: “Lúc nãy có phải anh đã làm em đau không?”

Không biết cuộc sống lúc nhỏ của Cố Bồi đã trải qua những gì, nhưng Lâm Bạch Thanh thấy chắc là kiểu cẩn thận từng li từng tí gần như biến thái của anh đối với cô này có liên quan đến một vài trải nghiệm lúc nhỏ của anh, mặc dù cô không biết đó là chuyện gì.

Nhưng điều mà loại trạng thái tâm lý này của anh cần là được an ủi, không phải phủ định.

Cô cắn môi một lát, thản nhiên nói trước: “Có hơi đau, không, khá là đau, đau lắm đau lắm luôn.” Người đàn ông vừa nghe, nhìn vợ bị bản thân hôn đến nỗi toàn thân đỏ ửng, trái tim xém chút nữa ngừng đập rồi.

Lâm Bạch Thanh nhặt vỏ hộp lúc nãy mới được Cố Bối nhặt về quăng tắt đèn, cọ xát chỗ ở trên môi bị anh chà sát, cuộn tròn trong lòng người đàn ông, lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… em khá thích người đàn ông điên cuồng một chút.”

Buổi sáng hôm sau Lâm Bạch Thanh vừa mở mắt đã nghe thấy Tiểu Thanh đang la: “Không ổn rồi chị, công an bao vây chúng ta rồi!” Vừa nhìn cổ của Lâm Bạch Thanh, ngơ ngác rồi: “Mùa đông rồi, sao chị bị muỗi cắn thành thế này?”

Triệu Tĩnh cũng đặc biệt chạy đến thông báo Lâm Bạch Thanh: “Ngoài cửa phòng khám bị công an bao vây, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Bạch Thanh trở về phòng, mở tủ ra chọn tấm khăn lụa quàng lên cổ, khi ra ngoài lại, cả hàng xóm tràn ngập ngõ mật báo tin tức: Không ổn rồi, không ổn rồi, công an bao vây Linh Đan Đường rồi!

Thật ra sự thật là, một buổi sáng sớm, “cục bệnh Gout” đến tìm Lâm Bạch Thanh phục hồi rồi.

Advertisement
';
Advertisement