Tiễn Sở Xuân Đình đi, Cố Bồi lái xe, hai vợ chồng phải về nhà.
Lâm Bạch Thanh hỏi Cố Bồi: “Anh đã từng gặp Sở Thanh Tập nhỉ, rốt cuộc là người như thế nào?”
Đương nhiên Cố Bồi đã từng gặp, anh nói: “Rất giống ông Sở.”
“Lông mày đỏ, rãnh mũi diều hâu, còn có một đôi mắt sâu thẳm?” Lâm Bạch Thanh cười hỏi.
Cố Bồi cười nhạt, nói: “Em hình dung vô cùng chính xác.”
“Anh có từng gặp vợ của ông ta chưa, người đó lại là người phụ nữ như thế nào?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
Cố Bồi lắc đầu: “Không có.” Lại giải thích: “Khi anh ở nước ngoài không hề thích chơi trong giới.”
Lâm Bạch Thanh vẫn khá tò mò một điều: “Theo anh thấy, ông ta coi bói có chuẩn không?”
Thân là bậc thầy huyền học, đúng là có thể nói Sở Thanh Tập là ánh sáng của người Hoa.
Cố Khắc đã từng nói với Cố Bồi một chuyện, ông ấy từng chính tai nghe Sở Thanh Tập nói người nào đó không còn sống được bao lâu trong một lần tụ họp, qua một khoảng thời gian, người đó đã im lặng mất đi trong khi ngủ rồi.
Mà đó không phải là lần đầu tiên ông ta dự đoán cái chết.
Ông ta từng ở các nơi công cộng dự đoán cái c.h.ế.t của người nào đó, bao gồm một vài người nổi tiếng. Lời tiên đoán của ông ta cũng không phải không linh.
Bởi vì có thể quyết tử quyết sinh, cho nên ông ta vô cùng nổi tiếng trong giới người Hoa của nước M. Vốn dĩ Cố Bồi không hiểu là tại sao, nhưng từ sau khi kết hôn với Lâm Bạch Thanh, anh mơ hồ hiểu được một vài thứ.
Anh hỏi vợ: “Em có phải cứ có thể ngửi được một vài mùi hương mà người xung quanh không ngửi được?”
Mũi và lưỡi của Lâm Bạch Thanh vô cùng nhạy cảm, cô có thể phân tích, phân biệt các loại mùi hương, cô nói: “Em có thể ngửi được một vài bệnh phụ khoa, mùi mang thai, còn có… khí c.h.ế.t của sau bảy ngày không điều trị y tế.”
Cô lập tức tỉnh ngộ: “Sở Thanh Tập giống em, cũng có thể ngửi được khí chết.”
Khi người mắc bệnh hoặc là sắp chết, chỉ cần không phải tai nạn xe, đuối nước vân vân mất ngoài ý muốn, đã đến giai đoạn sắp chết, trên người đều sẽ tỏa ra một mùi hương, mùi hương đó gọi là khí chết.
Xem ra Sở Thanh Tập giống như cô đã kế thừa thiên phú của bà nội, nhưng điều không giống là Lâm Bạch Thanh dùng thiên phú này để hành y, chữa bệnh cứu người, Sở Thanh Tập lại dùng nó để giả thần giả quỷ, làm bậc thầy huyền học, bấm ngón tay coi bói.
Sáng nay bởi vì đã lùa được một đám người cứng rắn bảo kê, chồng lại quay về rồi, Lâm Bạch Thanh vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều bởi vì lời nói của Sở Xuân Đình, quấy nhiễu trong lòng cô thành một mớ hỗn độn.
Cô đã nghĩ các loại khả năng, ví dụ như có phải Thẩm Khánh Nghi bị Sở Thanh Tập lừa đến nước M rồi không, hoặc là giam cầm bà ấy các loại.
Nhưng bây giờ xem ra hiện thực không hề hoang đường như cô nghĩ.
Khả năng lớn nhất chính là Sở Thanh Tập đã từng gặp Thẩm Khánh Nghi, cũng biết được tung tích của bà ấy nhưng qua lại không nhiều.
Nhưng liệu có phải vì muốn cô chữa bệnh cho con gái mà ông ta cố tình nói dối không thì không thể biết được rồi.
Về đến nhà, trời đã rất tối, Lâm Bạch Thanh đi tắm rửa trước, bởi vì biết hôm nay Cố Bồi sắp về, cô cố hết sức dọn dẹp cả phòng một lần, dọn dẹp đến mức độ bản thân tự cho là sạch sẽ.
Nhưng cô tắm rửa xong đi ra, phát hiện anh đã thay toàn bộ chăn ga gối nệm rồi.
Bàn, kính, đồ trang điểm cũng cô đã lau hết một lần, anh cũng đã quét mặt đất lại một lần, cửa sổ sáng lên bao nhiêu! Vì thế, Lâm Bạch Thanh lại trở thành món đồ dơ duy nhất trong phòng ngủ.
Muốn đi nước M một chuyến hay không, phải tự cô quyết định.
Đi, cô có khả năng sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu không đi thì làm thế nào xác định tin tức của Thẩm Khánh Nghi?
Nghe thấy chồng đang đẩy cửa, Lâm Bạch Thanh cầm chiếc lược bên cạnh gối quăng về phía công tắc của bóng đèn, Cố Bồi vừa mới mở cửa, đèn bụp một tiếng, phòng tối om.
Cố Bồi đứng tại chỗ một lát, nói: “Hình như cúp điện rồi.”
Anh không đi mở đèn, khó khăn đi đến bên giường, vào khoảnh khắc giơ tay chạm vào vợ mới thở ra một hơi: “Em không bị dọa chứ, không sợ chứ?”
Lâm Bạch Thanh: “…”
Cô chỉ giỡn thôi, hơn nữa cô không hề yếu đuối như anh nghĩ. Lâm Bạch Thanh đã suy nghĩ, có phải nên để Cố Bồi mở mang tầm mắt một chút xem cô làm thế nào một tay đánh ngã ba người đàn ông.
“Đèn là em tắt, có muốn em biểu diễn cho anh xem bật đèn không?” Lâm Bạch Thanh nói, sờ đến một vỏ hộp bên gối, quăng lên công tắc, phòng ngủ đột nhiên sáng lên, cô nói: “Xem đi, đèn sáng rồi.”
Lại sờ, là máy nhắn tin của cô, đây là cục cưng, không dám quăng. Cô cầm trên tay sờ, lại bỏ về chỗ cũ.
Cố Bồi nhìn chằm chằm vợ một lát, từ vầng trán chắc nịch bóng loáng của cô đến môi non mềm của cô, ánh mắt dần dần lướt xuống, hô hấp dần dần nóng rực, tắt đèn, anh nằm lại trên giường.