Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đã sắp mười một rồi, đèn ở chỗ khác của nhà hàng Tây đều tắt hết rồi, chỉ còn lại bàn này của họ.

Sở Xuân Đình đi vệ sinh, Cố Bồi đang nhìn đồng hồ, Lâm Bạch Thanh bưng hoa ngửi: “Ôi, thơm quá.”

Qua ánh mắt của cô Cố Bồi nhìn thấy sự qua loa và ứng phó, nhưng vẫn nói: “Em thích là được.”

Lại nói: “Ông Sở nói phòng khám đó tên là bệnh viện Hán Đường, ban đầu cha của anh cũng tưởng nó là người nước ngoài mở, qua lại thường xuyên với bên đó, sau này mới phát hiện cổ đông của nó là xí nghiệp thuốc trung y lớn thứ hai của nước N: nhà máy Hashimoto.”

Doanh nghiệp thuốc trung y hàng đầu của nước N tên là Tsumura, mà lớn thứ hai tên là nhà máy Hashimoto. Mà bệnh viện Hán Đường, danh hiệu này rất vang dội.

Kiếp trước sau này Lâm Bạch Thanh ra nước ngoài, thấy các quốc gia đều có bệnh viện Hán Đường, dược liệu bên trong tốt, giá cả cũng hợp lý, hơn nữa đại đa số bác sĩ biết nói tiếng Trung, cô cũng tưởng nó là người Trung mở, khi ở nước ngoài kê thuốc cho người sẽ luôn ưu tiên giới thiệu bọn họ mua thuốc ở bệnh viện Hán Đường.

Không ngờ vậy mà nó là người nước N mở? Bởi vì điều này, Lâm Bạch Thanh lại nhớ đến một vài chuyện.

Kiếp trước Cố Vệ Quốc có hai tình nhân, một người là Kiều Dẫn Đệ: chị họ của anh ta, người còn lại lớn hơn anh ta khoảng năm tuổi, nghe nói là một du học sinh về nước, dưới sự giới thiệu của cô ta, Cố Vệ Quốc từng mở rộng hợp tác với bệnh viện Hán Đường, muốn gia nhập vào thị trường quốc tế.

Kết quả chính là không vào được thị trường quốc tế, Linh Đan Đường còn bị anh ta làm cho sụp đổ.

Còn doanh nghiệp nước N như Tsumura và Hashimoto vân vân, sẽ nhận được phê chuẩn của nước M của các bộ phận liên quan đến dược phẩm vào khoảng năm 2010, thuốc trung y pha sẵn dưới ngọn cờ sẽ đổ bộ lên toàn diện các cửa hàng dược phẩm lớn, bệnh viện của nước M.

Mà nói như thế thì kiếp trước Linh Đan Đường ầm ầm đổ xuống chắc là không có liên quan gì đến Liễu Yến: người giàu nhất có lòng dạ thâm độc, ngược lại không thoát khỏi liên quan đến hàng loạt xí nghiệp thuốc trung y pha sẵn nước N như Hashimoto, Tsumura nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh hỏi Cố Bồi: “Anh có hiểu biết gì nhà máy Hashimoto không, buổi tối chúng ta nói chuyện một chút?”

Một câu nói rất đơn giản nhưng Cố Bồi lại tức giận rồi.

Anh giống như trẻ con ba tuổi vậy, vô cùng biết cách làm cho người vui vẻ, có thể khiến Lâm Bạch Thanh vô cùng vui vẻ. Nhưng sắc mặt cứ hở chút là thay đổi, hở chút là tức giận, hờn dỗi với cô.

Anh hờn dỗi nói: “Em đã bận rộn cả một ngày rồi, về đến nhà cần phải nghỉ ngơi mà không phải nói chuyện.”

Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa, giọng nói dịu dàng: “Đã mấy tháng không gặp rồi, anh không nhớ em, cũng không nhớ cái đó nhỉ?”

Cố Bồi ngơ ngác: “Cái nào, gì cơ?”

Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao, đôi môi mỏng manh lại gần bên tai Cố Bồi, nhẹ giọng hỏi một câu ‘anh không muốn cùng em…’, còn nhanh chóng miết trên tai của anh một cái nhẹ nhàng.

Cố Bồi ngơ ngẩn ngay lập tức, mặt đỏ tía tai, chụp lấy ly nước uống cạn.

Cuối cùng, anh rất nghiêm túc nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm đôi mắt của vợ nói: “Muốn chứ, rất muốn.”

Một lát sau lại nói: “Nhưng hôm nay em cần phải nghỉ ngơi, cho dù anh làm phẫu thuật lớn, cũng chưa từng đứng tám tiếng đồng hồ.”

Thật ra mỗi ngày Lâm Bạch Thanh đứng tấn, biết điều chỉnh hơi thở, đứng tám tiếng đồng hồ không là gì cả.

Nhưng Cố Bồi chưa từng thấy võ của cô, cũng chưa từng thấy cô đánh võ, cô không nỡ cũng không dùng sức trên người của anh, anh không biết bên trong thân thể của vợ anh có biết bao nhiêu sức mạnh.

Lâm Bạch Thanh lại không thể đánh nhau với người trước mặt anh, hơn nữa muốn giỡn với anh, cố tình nói: “Em không thấy mệt mà, có phải ở trên biển anh vất vả quá, quá mệt rồi nên muốn làm biếng?”

Lại cố tình hỏi: “Nếu khả năng thể chất của anh không tốt, em kê một đơn thuốc trung y cho anh bồi bổ?”

Cô giỡn thôi nhưng Cố Bồi xem là thật, anh đã bị khiêu khích, lại tức giận rồi: “Anh cũng là một bác sĩ, không cần em lo lắng về phương diện khả năng thể chất.”

Quan sát vợ từ trên xuống dưới, anh còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Sở Xuân Đình đã quay lại. Bây giờ, ông cụ phải kể lại chuyện liên quan đến làm sao Sở Thanh Tập nhắc đến Thẩm Khánh Nghi rồi.

Chuyện này vẫn là phải kể lại từ hai mươi năm trước.

Hai đứa con trai, Thanh Đồ đơn thuần, chung thủy, yêu đương trong âm thầm, từ đầu đến cuối Sở Xuân Đình không biết. Ghế sau xe đạp của Sở Thanh Tập mỗi ngày đều thay cô gái. Ông ta là một tiểu tướng, cũng là quân chủ lực phê bình đám mẹ con Thẩm Khánh Nghi.

Nhưng không gây hại con trai con gái, mỗi khi con trai ra ngoài, Sở Xuân Đình đều sẽ bắt ông ta, để ông ta đừng phê bình quá đáng. Sở Thanh Tập sẽ cứ nói: “Cha, cái này thì cha không hiểu rồi nhỉ, con là đang phê bình ư? Con đang bảo vệ bà ấy đấy.”

Advertisement
';
Advertisement