Cô đoán sơ được nguyên nhân mâu thuẫn của Sở Xuân Đình và con trai rồi, thử nói: “Có phải ông ta định bán mấy cuốn sách y học đó cho người nước N luôn không?” Người nước N như châu chấu vậy, bảy mươi năm trước trộm cướp, giờ cũng vậy.
Y học Trung Quốc chính là một miếng thịt béo bở, họ vừa thấy thì đã sáng rực hai mắt, ước gì có thể kéo toàn bộ sách cổ về.
Sau đó tự xưng họ mới là Hán phương chính thống chân chính.
Đương nhiên rồi, thân là kẻ trộm y học thật sự, từ “Chuyên luận mở rộng về thương hàn” đến “Hoàng Đế nội kinh”, trong tương lai, họ sẽ làm đơn xin cấp bằng độc quyền sáng chế cho 70% phương thuốc nổi tiếng trung y.
Trong phương diện buôn bán sách thuốc và dụng cụ y tế trung y, người nước N không tiếc tiền cũng không thiếu sự kiên nhẫn, có vài công ty dược phẩm Hán phương sẽ tiếp nối mấy đời, chỉ vì xin được một bộ sách y học bản gốc, một tấm Kinh Phương, một bộ dụng cụ y tế.
Họ càng không bỏ qua cho kim châm và sách y học họ muốn mua. Vì thứ đó sau này sẽ trở thành nước cờ đầu có lợi nhất lúc họ xin bằng độc quyền sách chế quốc tế cho các phương thuốc.
Cố Bồi đặt nhà hàng hôm qua, hoa cũng đặt hôm qua.
Chắc anh còn cố tình dặn nhà hàng phải phát bài hát vợ thích.
Cô thích nghe đàn vi ô lông, còn thích nhạc thịnh hành, giờ cả “Quay về đi”, “Tuyết bay” và “Hồng trà quán” đều là bài Lâm Bạch Thanh thích nhất, nếu không phải có Sở Xuân Đình, cô sẽ yên lặng ngồi đây uống ly nước nghe nhạc.
Nhưng lúc này tất nhiên Lâm Bạch Thanh nghe không lọt tai.
Sở Xuân Đình im lặng rất lâu mới nói: “Thỉnh thoảng ông phát hiện nó có đàm phán với một công ty y học Trung Quốc nước H, muốn bán “Tiểu Phẩm Phương” quý báu cho người đó, lúc ấy ông bắt nó thề, thứ khác không nói, nhưng văn vật sách y học hai thứ này tuyệt không thể bán cho người nước khác.”
Gia trị của văn vật nằm ở dòng chảy lịch sử, đương nhiên quý giá.
Mà sách y học, nó không chỉ là lịch sử lâu đời, nó còn là sách giáo khoa, là công cụ thực dụng của các bác sĩ. Giống như “Cảnh Nhạc toàn thư”.
Linh Đan Đường từng có tất cả, bản chính xác đã bị đốt bảy mươi năm trước, mà các ngành học liên quan đến dưỡng sinh, thuận khí các thứ sẽ thiếu một chữ trên sách mới, đối với bác sĩ trung y chính là một bức tường chắn cản bác sĩ trung y không thể đi về phía trước, chỉ có thể làm mất sự kế thừa của tổ tiên.
Sở Xuân Đình tự nhận mình không phải người tốt, nhưng Cố Minh cũng không chữa bệnh cho người nước N, con trai ông ta bán sách y học cho người nước ngoài thì sao mà coi được? Nên lúc ấy Sở Xuân Đình ép con trai thề, không cho phép ông ta giao dịch sách y học với người nước N và nước H nữa. Giá cả có cao hơn cũng không được bán.
Lâm Bạch Thanh không nhịn được nói: “Chỉ là một lời thề thôi, dù ông ta có làm theo ý mình đi nữa thì ông cũng không quản được ông ta nhỉ, còn vì một lời thề mà ông ta hại ông sao?”
Sở Xuân Đình lạnh lùng cười: “Ông cũng không phải kẻ ngu, nếu muốn thằng bé nghe lời, dĩ nhiên đã nắm thóp trong tay.” Trong tay nắm thóp của con trai, còn xấu hổ vì làm đồng bọn với con trai nên Sở Xuân Đình giận dữ vung tay áo về nước. Lúc về ông ta còn tiện tay mang hết kim Huyền Thiết con trai cất giấu về luôn.
Nhưng sách vở quá nhiều, hơn nữa sách cổ không dễ vận chuyển, lão già như ông ta cũng không mang nổi nên không mang về. Sau khi về nước ông cụ đã đột quỵ, nếu không phải ông ta cất kim Huyền Thiết kỹ, cũng suýt bị con trai lấy lại nữa rồi.
Sở Xuân Đình âm thầm suy đoán, chắc là con trai vì làm giao dịch thuận lợi với người nước H và nước N, lại sợ ông ta nhảy ra phản đối nên mới muốn hại c.h.ế.t ông ta.
Nhưng may mà Lâm Bạch Thanh đã chữa khỏi cho ông ta rồi, trong chiến cục với con trai, tạm thời Sở Xuân Đình ở thế thượng phong. Tóm lại là cả quá trình trở mặt của hai người họ hoàn toàn khác với tưởng tượng của Lâm Bạch Thanh, nhưng cũng trong tình lý, Sở Xuân Đình tuy ác, lúc Giải phóng một lòng muốn chạy đến bờ bên kia, là một phần tử vô cùng biết đầu cơ.
Nhưng ông ta hận người nước N y hệt Cố Minh, dưới tình hình quốc tế dần mở cửa, hai nước có qua lại trong phương diện khác, ông ta thấy cũng không sao, nhưng với y thuật, dụng cụ y tế thì lại khác.
Cái gọi là Hán phương, phương thuốc Trung Quốc, đó là thuật của Trung Quốc ta.
Người nước N và nước H treo đầu dê bán thịt chó cũng thôi đi.
Con trai còn tiếp tay thông đồng với họ. Trong mắt Sở Xuân Đình, đó chính là nghiệp chướng, nghiệp chướng cũng chẳng bằng.
Lâm Bạch Thanh nên hỏi chuyện của Thẩm Khánh Nghi rồi, nhưng thấy ông cụ mặt mày tái mét, tay đang run không ngừng, biết ông ta đang giận lắm, sợ ông cụ sắp thăng thiên tại chỗ nên vội vàng túm lấy tay ông ta giúp xoa bóp mấy cái để ông ta xuôi cơn giận trước!