Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đến đây, ông ta nói: “Đừng thấy anh ta điên cuồng, cấp trên chỉ là bị thế cục trước mắt cản trở nên không dễ động đến anh ta, nhưng sớm muộn gì cũng xử anh ta thôi, nếu em nhát gan sợ hãi thì sau này đừng ra ngoài, đừng chạy lung tung, không đến hộp đêm và phòng tắm hơi vào buổi tối thì sẽ không bị gì.”

Câu này của Cố Hoài Lễ rất đúng trọng tâm.

Lâm Bạch Thanh cũng chợt hiểu ra tại sao đời trước Trương Tử Cường tung hoành mười năm nhưng lại bị gán tội vào năm chín mươi tám. Là vì sự thoái bộ, chính phủ của họ sẽ không nuông chiều anh ta, muốn xử lý anh ta: “Lỡ như anh ta muốn kiếm chuyện với người bình thường thì sao, ví dụ hạng người như em, c.h.ặ.t t.a.y em thì sao, làm sao đây?” Lâm Bạch Thanh cười hỏi.

Cố Hoài Lễ thấy rất mắc cười nên cười nói: “Em không thù không oán với anh ta, cũng không trộm đồng hồ của anh ta, anh ta c.h.ặ.t t.a.y em làm gì?” Lại nói: “Yên tâm đi, nếu anh ta dám động đến dân thường thì đã chạm đến giới hạn của bọn anh.”

Lâm Bạch Thanh cũng nghĩ vậy.

Chuyện đồng hồ trừ trời biết đất biết thì chỉ cô biết, Trương Tử Cường muốn gây thù cũng không đến lượt cô.

Mà Phàn Ỷ Mộng và đám đàn em của cô ta, nếu thông minh chút, biết điều chút, không tìm thấy mã bảo thì sẽ từ bỏ. Nhưng nếu họ không biết điều, vẫn muốn đến tận cửa gây rối muốn ép cô làm chuyện cô không làm được. Cô là một người bình thường, là dân thành thị.

Nếu họ làm gì cô thật thì đó chính là vấn đề trị an xã hội, công an không thể không màng.

Nói chung, rắc rối là cô chuốc, nhưng không cần Sở Xuân Đình, cô dùng cách quang minh chính đại cũng có thể tự giải quyết: “Anh Hai, nếu trong cục các anh có ai bị bệnh Gout thì thông báo một tiếng, chữa sớm khỏi sớm.” Lâm Bạch Thanh nói.

“Bọn anh cứ chạy ở bên ngoài suốt, cả đám bị, ngày mai anh gọi họ đến.” Cố Hoài Lễ nói.

Hai người tạm biệt, Lâm Bạch Thanh xách chân giò hứng khởi chạy về nhà.

Sau khi tự khởi nghiệp, vì không muốn chiếm dụng thời gian đi làm của Lâm Bạch Thanh, cũng muốn cháu ngoại có thời gian ở riêng với mình, có thể trò chuyện lúc chữa trị, Liễu Liên Chi đều đợi cô ở cổng nhà.

Hôm nay Tiểu Thanh cũng ở nhà, cửa đang mở nhưng Liễu Liên Chi vẫn đứng ở cổng.

Nhưng bình thường chỉ cần thấy Lâm Bạch Thanh, bà ấy sẽ luôn không nhịn được muốn cười lên, hôm nay lại trông không được vui lắm. Lâm Bạch Thanh hỏi ngay: “Bà ngoại có phải bà gặp chuyện gì rồi không, trông không vui cho lắm.”

Liễu Liên Chi ra hiệu Lâm Bạch Thanh vào nhà cất chân giờ trước, vì cơm tối là do Tiểu Thanh nấu nên bà ấy đã nói cảm ơn với Tiểu Thanh mấy lần, giờ lại nói: “Hai hôm trước còn có tin thật, nhưng tiếc là, ôi…”

Bà ấy chỉ quan tâm một chuyện đó là tung tích của con gái, nếu nói có tin, chắc chắc cũng liên quan đến Thẩm Khánh Nghi.

Ra hiệu bà ấy nằm lên giường, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Bà ngoại, sao bà lại nó vậy ạ?”

Liễu Liên Chi nói: “Hai hôm trước có một Hoa Kiều ở nước ML gọi điện thoại đến, nói hai mươi năm trước có gặp một cô gái rất giống mẹ cháu.”

Lâm Bạch Thanh kinh ngạc trước tiên, sau đó là mừng rỡ: “Vậy là tìm ra tin tức thật rồi ạ?”

Liễu Liên Chi khó khăn nở nụ cười, thở dài nói: “Nhưng ông ta nói cô gái đó dẫn theo một đứa con trai, chỉ ở nhà ông ta mấy hôm rồi đi.” Thẩm Khánh Nghi sinh con gái, đối phương lại dẫn theo bé trai, điều này không khớp lắm, chẳng trách Liễu Liên Chi muốn thở dài.

“Bà tìm người đi hỏi kỹ tình hình rồi chứ, có cần cháu đi một chuyến không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.

Liễu Liên Chi xua tay nói: “Không cần, bà đã liên lạc với bạn ở thành phố cảng rồi, đã cầm ảnh đi.”

Lại lẩm bẩm nói: “Giống mẹ cháu, nhưng người đó lại dẫn theo một bé trai, thời gian cũng khớp vừa đúng năm 71, chính là năm con bé mất tích, ôi, thật không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Một người mẹ đã mất tích hai mươi năm, nếu còn sống thì chắc chắn cuộc đời của bà cũng là một truyền kỳ. Lâm Bạch Thanh cũng không tưởng tượng nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không nói được.

Chờ Tiểu Thanh nấu cơm xong, Liễu Liên Chi cũng tiện thể ăn chung.

Ăn xong rồi lại nghỉ ngơi một lát chờ tài xế đến đón, giờ mới về nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, nhà của chính bà ấy. Bà ấy đã châm cứu suốt hai tháng rồi, dùng kim châm thật, còn làm điều trị bổ trợ ở bệnh viện quân y. Nhưng hiệu quả hồi phục của bà ấy không bằng Sở Xuân Đình ngày xưa.

Nếu nói nguyên nhân, bà ấy là một người mẹ, con gái sống c.h.ế.t không rõ, bà ấy phải hao mòn rất nhiều tâm huyết để nghĩ suy chuyện này, phân chia quá nhiều tâm huyết, dĩ nhiên bệnh khó chữa hơn.

Cái này không thể nói bác sĩ, cả thần tiên Đại La cũng không giúp bà ấy nổi, chỉ có một thần dược là Thẩm Khánh Nghi, tiếc là Lâm Bạch Thanh cũng không tìm thấy.

Advertisement
';
Advertisement