“Anh Hai?” Lâm Bạch Thanh gọi.
Cô đã nâng cao vai vế, hiện tại gọi Cố Hoài Lễ là anh. Cố Hoài Lễ nghe tiếng thì quay đầu lại thấy cô: “Bạch Thanh?”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Dạo này Ngao Văn đang làm gì ạ, lâu rồi không gặp.”
Cố Hoài Lễ nói: “Đến thành phố cảng đầu tư cổ phiếu với Vệ Quốc, nghe nói đầu tư cũng không tệ.” Lâm Bạch Thanh lại nói: “Em nhớ anh có bệnh Gout, nếu rảnh thì đến Linh Đan Đường chữa nhé.”
Cố Hoài Lễ mắc bệnh Gout nhưng không nghiêm trọng, cũng chưa từng nghĩ sẽ chữa, ông ta cười hỏi: “Em có thể chữa Bệnh Gout à?”
Lâm Bạch Thanh còn chưa kịp nói, người trong chợ đã sôi nổi: “Ông Cố có phải ông đi làm váng đầu rồi không, biết Bảo Xuân Minh không, bệnh Gout của anh ta là do Tiểu Lâm chúng ta chữa đó, từng đến bệnh viện kiểm tra, hết bệnh rồi!”
“Nửa năm nay anh ta không kiêng ăn, rượu thịt ăn bừa, không bị tái phát.” Có người khác nói.
Cố Hoài Lễ nói: “Không chỉ anh có bệnh Gout, trong cục bọn anh có một nhóm bị bệnh Gout, Bạch Thanh nếu em chắc chắn mình có thể chữa, anh bảo họ đến hết.”
“Được chứ, chữa bệnh cho chú công an, em rất sẵn lòng.” Lâm Bạch Thanh nói.
Một ông lão nói: “Mấy người anh tôi bị bệnh Gout, bác sĩ Tiểu Lâm, khám giúp nhé?”
Có bác gái khác nói: “Em trai dưới quê của tôi, xương khớp biến dạng cả rồi, bác sĩ Tiểu Lâm, có thể châm cứu không?”
“Bảo họ đến dược đường hết đi, cháu chữa cho từng người một.” Lâm Bạch Thanh cười nói.
Trông thấy là cô đến, bác gái bán chân giò xách chân giò chạy ra: “Đây là chân giò ngon nhất bác chừa cho cháu, bán giá vốn, cháu đưa mười tám đồng là được.”
“Tôi nhớ chân giò giá vốn mười bảy đồng rưỡi mà, bà còn ăn lời năm xu?” Người bán thịt bò kế bên nói.
Bác gái bán chân giò trừng mắt với ông ấy, lập tức cười nói: “Rồi rồi rồi, mười bảy đồng rưỡi.” Người mua người bán, một nhóm người vây quanh Lâm Bạch Thanh, toàn là tiếng cười hì hì. Chữa bệnh trung y, dù bạn có tiền hay không, phí tư vấn chỉ vài đồng.
Mà so với chữa cho người có tiền có quyền thế, đương nhiên chữa cho người bình thường có thể làm người ta vui vẻ hơn. Vì chữa khỏi cho họ, sự cảm kích của họ sẽ đến từ tận đáy lòng, từ tận thâm tâm. Loại cảm kích này sẽ khiến bác sĩ có cảm giác tự hào tự phát.
Lâm Bạch Thanh có kim châm, một loại thiết bị y tế duy nhất có thể chữa khỏi bệnh Gout hoàn toàn. Mà bệnh Gout, luôn là người bình thường bị hành hạ dữ hơn, nên cô cũng bằng lòng giúp đỡ vài người bình thường mỏi mệt vì nó.
Vì phải hỏi thăm vài thông tin liên quan đến Trương Tử Cường nên Lâm Bạch Thanh lại lập tức ra khỏi chợ chung với Cố Hoài Lễ, vừa đi cô vừa nói: “Anh, anh biết không, em nghe nói dạo này Trương Tử Cường hay về Đông Hải, còn khi không chặt cánh tay cổ tay người ta, g.i.ế.c người phóng hỏa.”
Phong cách của Trương Tử Cường khác với Sở Xuân Đình.
Sở Xuân Đình muốn làm khó người ta, không phải là mối thù sống chết, cùng lắm cũng chỉ là ngáng chân chút đỉnh, để họ chịu thiệt chút. Nhưng Trương Tử Cường sẽ chặt bộ phận cơ thể của người ta, dạo này án mạng xảy ra ở Đông Hải đều có liên quan đến anh ta. Lâm Bạch Thanh gây rắc rối nhưng cô không muốn cầu xin sự giúp đỡ của Sở Xuân Đình mà muốn thử xem có thể đi con đường của công an không.
Cố Hoài Lễ nói: “Trương Tử Cường là xã hội đen, chúng ta là bá tánh già trẻ tầm thường, không dính líu đến anh ta, em quan tâm đến anh ta làm chi?”
“Em nghe nói anh ta đã phạm rất nhiều vụ án, công an các anh không bắt sao?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
“Họ được gọi là kẻ ác trừng trị kẻ ác, người anh ta chặt đều là kẻ có án nên họ không dám lên tiếng cũng không dám báo án, hơn nữa còn trốn tránh công an, công an cũng muốn điều tra phá án nhưng độ khó khá cao.” Cố Hoài Lễ nói.
Trương Tử Cường về nước gây thù, toàn là người xã hội đen, thuộc về kẻ ác trừng trị lẫn nhau.
Công an muốn quản nhưng không nhúng tay vào được.
Lâm Bạch Thanh nhỏ tiếng nói: “Nhưng em nghe người ta nói hình như nội bộ công an các anh có người dính líu tới anh ta, báo tin cho anh ta nên hết lần này đến lần khác anh ta đến các anh đều không bắt được, đúng chứ?”
Đây là tin đồn, Cố Hoài Lễ dừng xe đạp lại nói: “Em thấy thời cục bây giờ, có phải thành phố cảng sắp thụt lùi rồi không?”
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Sắp rồi.”
Năm chín mươi ba sắp đến, chỉ còn lại bốn năm nữa.
“Bên phía chính phủ đã không quan tâm nữa, họ còn cố tình gây chuyện, muốn làm cho thành phố cảng càng loạn càng tốt. Bên chúng ta ấy, vì thời cục nhạy cảm nên chỉ cần anh ta không quấy nhiễu trật tự bình thường của chúng ta, thì chỉ có thể án binh bất động…”