Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Sở dĩ bậc thầy huyền học có năng lực mạnh là vì thường khai thiên lập địa, phải hứng chịu cơn thịnh nộ của trời, còn những người có năng lực kém, nói nhăng nói cuội quá nhiều, là đang tạo nghiệp cho chính mình, mà họ có một điểm chung đó là họ vượng bản thân nhưng không vượng con cháu của họ.

Vì vậy, hầu hết những đứa trẻ trong các gia đình làm nghề bói toán thường thì ngốc nghếch còn không thì ốm yếu nhiều bệnh.

Để bảo vệ con mình, họ thường không nhận đứa con đó, họ sẽ nuôi chúng ở một nơi khác. Vừa nghe nói nhận con thì con cái sẽ bị bệnh, Lâm Bạch Thanh không giỡn nữa, vội vàng hỏi: “Bệnh gì ạ?”

“Cụ thể thì ông không biết, nhưng chú Hai của cháu là một nhân vật mạnh mẽ, nó sẵn sàng trả lại ngân châm một cách vô điều kiện, ông đoán chắc là bệnh của đứa trẻ khá là khó nhằn.” Sở Xuân Đình nói.

Bởi vì Liễu Liên Chi, tất nhiên Lâm Bạch Thanh có thêm một người em họ: Mã Giai. Đứa trẻ khá ngoan cũng rất khỏe mạnh, thông minh dễ thương. Nhưng Lâm Bạch Thanh lại không có tình cảm với đứa trẻ đó.

Cô là phụ nữ, cả kiếp trước chưa từng mang thai, trước giờ cô luôn thích con gái hơn.

Cho dù Sở Thanh Tập là loại quái quỷ gì nhưng con gái của ông ta chính là em họ m.á.u mủ ruột rà của Lâm Bạch Thanh, nghe tin đứa trẻ bị bệnh, đương nhiên trong lòng cô sẽ cảm thấy khó chịu.

Cô cũng hiểu được mục đích lần này mà Sở Xuân Đình tới đây: “Ông hy vọng nếu như đứa nhỏ về, tôi có thể trị bệnh cho nó, ngân châm chính là thù lao, đúng không?”

Sở Xuân Đình lắc đầu trước, sau đó nói: “Nó hy vọng cháu có thể đến nước M một chuyến, đích thân khám cho đứa nhỏ, xem thử trung y có thể chữa trị được không, tất nhiên chỉ là phụ trợ thôi, nó vẫn muốn sử dụng y học hiện đại để điều trị chính.”

Người ta muốn trị bệnh, thường sẽ đến bệnh viện trước, người càng có tiền thì người ta càng đến bệnh viện có trình độ y học cao, đến các bệnh viện càng tiên tiến hơn.

Nhưng họ cũng sẽ tìm một bác sĩ trung y để chẩn đoán, xem như một biện pháp dự phòng, nếu y học hiện đại tuyên bố không chữa được thì họ mới miễn cưỡng tìm đến bác sĩ trung y, nói thẳng ra đó chính là một thứ chứng thực, một liều thuốc an ủi mà thôi.

Nhưng nếu như ngày nào trung y cũng chữa loại bệnh nhân này thì danh tiếng truyền đi sẽ là đồ vô dụng, bệnh gì cũng chữa không khỏi.

Lâm Bạch Thanh thẳng thắn nói: “Ông Sở, nếu y học hiện đại không thể chữa khỏi thì rất có thể trung y cũng sẽ không có tác dụng, y học không phải là thứ thuốc chữa bách bệnh, sở dĩ có một số bệnh được gọi là bệnh nan y là bởi vì chúng không thể chữa khỏi, tôi nghĩ các ông cũng đừng tìm tôi nữa, lập đàn làm phép, làm chút việc thiện tích đức đi, sẽ có hiệu quả hơn là tìm tôi.”

Cô là bác sĩ, có bệnh thì trị bệnh, nhưng cô không phải là người chạy vặt của y học hiện đại. Cũng không thể vì một bệnh nhân mà phải cất công ra nước ngoài một chuyến, ngay cả bà ngoại cô: Liễu Liên Chi còn không có đãi ngộ như vậy.

“Nhưng Sở Thanh Tập nói chỉ cần cháu chịu đi, nó sẽ tặng cho cháu một khoản thù lao chữa trị mà cháu sẽ không ngờ tới.” Bản thân Sở Xuân Đình có lẽ cũng có chút bối rối: “Ông nghĩ đó có thể là thứ quý giá hơn ngân châm, nhưng hiện tại ông vẫn chưa biết nó là thứ gì.”

Lâm Bách Thanh cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không tò mò, cũng không muốn có nó.” Cô nói thêm: “Tôi còn sợ con trai của ông dụ tôi ra nước ngoài để g.i.ế.c tôi đó, chuyện này chúng ta đừng nói nữa thì hơn, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Sở Xuân Đình kích động nói: “Nếu tất cả trẻ em đều có thể khỏe mạnh trưởng thành như cháu thì tốt biết mấy?”

Vừa đúng lúc Tiểu Thanh bưng đồ ăn vào, tiếp lời: “Ông nội Sở à, chị tôi gầy như vậy, khỏe chỗ nào?”

Sở Xuân Đình vừa nhìn thấy Tiểu Thanh, ông ta vô cùng kinh ngạc: “Con nhóc này sao lại gầy đi nhiều như thế này?”

Tiểu Thanh gầy hơn vài tháng trước nhưng vẫn có da có thịt hơn Lâm Bạch Thanh. Ông cụ này nói chị gái khỏe còn cô ấy gầy, Tiểu Thanh nghĩ rằng có thể là đầu óc ông ta không được bình thường, thường gọi là già cả hồ đồ.

“Ông nội Sở à, có thời gian thì ông hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi ạ, người lớn tuổi rất dễ mắc bệnh Alzheimer khi về già, ông nhìn ông xem, ngay cả béo hay gầy còn không phân biệt được, tốt nhất ông nên uống thuốc để phòng ngừa một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ mắc chứng mất trí nhớ.” Tiểu Thanh nói.

Nếu là người ngoài, ai dám nói Sở Xuân Đình già cả mất trí, ông ta sẽ rút gân người đó ra làm roi. Nhưng Tiểu Thanh thì có thể thoải mái nói, nếu như Sở Xuân Đình dám nổi giận, có thể Lâm Bạch Thanh sẽ đi Vịnh Xuân quyền với ông ta. Sau khi ăn xong, Lâm Bạch Thanh đưa ông cụ đến đầu hẻm, có một chiếc Crown đang đứng chờ rồi đón ông ta đi. Một chú Hai xấu xa đến mức có thể xuống tay g.i.ế.c c.h.ế.t cha mình, vậy mà con gái ông ta lại bị mắc bệnh? Cũng không biết rốt cuộc là mắc bệnh gì. Nhưng muốn cô ra nước ngoài chữa bệnh là điều không thể nào. Bất kể khoản thù lao chữa trị đó là gì, có bất ngờ ra sao thì Lâm Bạch Thanh cũng sẽ không đi.

Advertisement
';
Advertisement