Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Sở Xuân Đình bước vào căn phòng phía tây của Lâm Bạch Thanh, đột nhiên ông ta cảm thấy nó không còn sạch sẽ gọn gàng giống như lần trước ông ta đến nữa.

Đương nhiên, chỉ là cảm giác mà thôi, rất nhanh đã biến mất.

Ngồi trên ghế, nhận lấy tách trà Lâm Bạch Thanh đưa tới, ông ta lại nói: “Sở Tam Hợp tìm một người bác sĩ già giới trung y, nghe nói có một bộ ngân châm bạc có thể châm cứu khối u, hiện đang châm cứu, nhưng ông đoán rằng người mà thằng đó gặp chắc cũng chỉ là mấy tên lang băm mà thôi.”

Kim châm, ngân châm, Mã Hàm Thiết châm, ba bộ kim này giống như thuốc hồi sức, là pháp bảo cứu mạng trong trung y. Kim châm thì chữa trị về tim và m.á.u huyết, Mã Hàm Thiết châm thì điều trị về bài tiết, còn tác dụng lớn nhất của ngân châm chính là giải độc.

Trong trung y, ung thư được gọi là độc, ứ độc.

Vì vậy, hiện tại đây là loại kim trung y duy nhất có thể chữa khỏi bệnh ung thư giai đoạn đầu.

Cố Minh chưa từng nhắc riêng về nó, vì vậy Lâm Bạch Thanh không hề biết trong ngân châm đã được thêm kim loại nặng nào. Nhưng ngân châm có thể châm cứu khối u cũng là một loại kim rất đặc biệt.

Dùng ngân châm thông thường để châm cứu khối u, Lâm Bạch Thanh chỉ có thể chúc Sở Tam Hợp may mắn thôi.

Sở Xuân Đình lại nói: “Trong tay Sở Thanh Tập có một bộ ngân châm, chính là thứ bị thất lạc của Linh Đan Đường, nó đã nhờ người mang về rồi, đợi một thời gian nữa ông sẽ trả lại cho cháu.”

Năm đó, Sở Thanh Tập cũng là một trong số những vị tướng trẻ tuổi, Lâm Bạch Thanh không hề ngạc nhiên khi ngân châm nằm trong tay ông ta.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên đó là chú Hai Sở Thanh Tập lại lòng dạ độc ác đến nỗi hạ độc cả ông cụ, ông ta đưa ngân châm cho cô, chỉ sợ là chồn hôi đi chúc tết gà thôi, chắc là không yên tâm về cô đây mà.

Đây chính là lý do mà Lâm Bạch Thanh không muốn nhận Sở Xuân Đình.

Ông cụ còn có một người con trai nhỏ ngày đêm nhòm ngó như hổ rình mồi nữa.

Lâm Bạch Thanh vừa có y thuật vừa có sự nghiệp, tự làm việc kiếm tiền đã rất tốt rồi, không cần thiết vì một khoản tiền mà gây rắc rối cho bản thân. Ngân châm không phải do cô làm mất, bệnh viện cũng có thể trị khỏi bệnh ung thư giai đoạn đầu, Lâm Bạch Thanh không cần thiết phải đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm chỉ vì một bộ ngân châm.

Vì vậy cô nói: “Ông Sở à, tôi không có hứng thú với ngân châm, tôi cũng không hứng thú với mối quan hệ giữa ông và con trai nhỏ của ông, nhưng tôi khuyên ông nên tự mình bảo vệ mình, tôi là học trò của Cố Minh: là một người bác sĩ, tôi phải đi làm, phải kinh doanh dược đường, không giúp gì được cho ông đâu.”

Sở Xuân Đình xua tay nói: “Đó là trước đây, nó của hiện tại sẽ không làm như thế nữa đâu.”

Ý gì đây, trước đây Sở Thanh Tập muốn hại ông ta, bây giờ dừng tay rồi, không hại nữa?

Đó chẳng phải bắt hổ ăn chay sao?

Ông cụ thì nghĩ rất đẹp nhưng liệu con hổ có đồng ý hay không?

“Sở dĩ lần trước nó hạ thuốc ông là vì giữa hai người bọn ông có chút mâu thuẫn không thể hòa giải, còn về mâu thuẫn gì, sau này ông sẽ nói cụ thể cho cháu biết sau, bây giờ ông và nó đã nói rõ rồi, mỗi người lùi một bước, mâu thuẫn đó đã không còn tồn tại nữa. Hơn nữa bây giờ đà phát triển trong nước đang tốt, nó còn có việc làm ăn ở thành phố cảng, nó cần phải dựa cậy vào ông, nó không dám hại ông nữa đâu.” Sở Xuân Đình giải thích.

Lâm Bạch Thanh cười hì hì: “Không hổ là ông, thiết lập quan hệ cha con tốt thật.”

Nhắc đến thì rất nực cười, đứa con trai không hại ông ta nữa chỉ vì ông ta chịu nhượng bộ, vì ông ta có lợi cho sự nghiệp của con trai mình. Điều này có lẽ là gieo đậu gặt đậu, gieo dưa gặt dưa, nhân quả báo ứng, tuần hoàn không lành.

Sở Xuân Đình nói thêm: “Năm nay Sở Thanh Tập đã 45 tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái 12 tuổi, sở dĩ lúc đầu ông ra nước ngoài chính là để chăm sóc đứa trẻ đó, nhưng đứa trẻ đó hiện đang mắc bệnh!”

Lâm Bạch Thanh sửng sốt: “Trước đây chưa từng nghe ông nhắc đến chuyện này.”

Trong ký ức của cô, từ trước đến nay Sở Xuân Đình chưa từng đề cập đến việc ông ta có một đứa cháu gái nhỏ ở nước ngoài, thậm chí không có một bức ảnh nào trong nhà ông ta cả.

“Cháu từng nghe câu nói này chưa? Những người xem bói không vượng nhà, còn không có lợi cho con cháu.” Sở Xuân Đình dừng một chút, giải thích: “Đứa bé không mang họ cha nó, do bên nhà gái nuôi nấng. “

Advertisement
';
Advertisement